Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
kiếp, những thứ không đ.á.n.h gục được tôi, cứ liên tục đ.á.n.h tôi.
Nửa tiết học sau tôi nghe rất chăm chú, sợ lại gọi lên trả câu , thế nên mãi đến lúc tan học tôi mới phát hiện anh ở trại ch.ó vẫn trả tôi.
“Bận cái gì mà lâu thế.”
Tôi lẩm bẩm một câu, vừa dọn sách vở vừa tin: [Anh ơi? Đã nhận được bưu phẩm ?]
Một tiếng “tinh” vang lên, điện thoại rung.
Tôi sững sờ, thấy trên bục giảng phía trước, anh nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Trùng hợp sao?
Tôi cũng không để tâm, nhanh chóng dọn đồ xong chào tạm biệt : “Tôi về trước đây!”
gọi tôi lại: “Tối thứ Sáu có buổi giao lưu đó, cậu đi không?”
Tôi lắc đầu.
lại nháy mắt với tôi: “ anh khoa d.ụ.c trước đây theo đuổi cậu đặc biệt nhờ mình cậu đó, thật sự không đi sao?”
anh khoa dục?
Ai thế nhỉ?
Sự suy nghĩ của tôi trong mắt lại biến thành sự do dự, ấy cười híp mắt vỗ vai tôi: “Đi đi mà, coi đi cùng mình! Mình đăng ký tên cậu rồi đó!”
“Ấy…”
Tôi muốn từ chối, đã chạy xa rồi.
Thôi , lát tin nói sau.
Tôi vác cặp sách chuẩn rời đi, ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt khựng lại.
Thế mà anh dạy thay vẫn đi, đang nhìn tôi .
Tôi theo bản năng muốn có chuyện gì, ánh mắt lại rơi vào gói hàng trong lòng anh trước.
Hừm, cái túi này… sao lại quen mắt thế nhỉ?
Cái túi đựng áo hoodie và khăn quàng cổ của tôi cũng màu này.
Tôi kịp nhìn kỹ, anh dường đã nhận ra ánh mắt của tôi, lập tức nhét gói hàng vào ba lô, trông có vẻ hơi lúng túng.
Đến mức đó sao, nhìn một cái cũng không được, tôi có cướp đâu.
Thầm nghĩ một câu, tôi cũng không muốn tự làm mình mất mặt ở đây, chỉ nói qua loa một câu “Tạm biệt anh” rồi định chuồn.
“Khoan đã.”
phía sau đột nhiên lên tiếng gọi tôi lại, ngập ngừng một lát mới : “Tôi vừa nghe các nói về buổi giao lưu à?”
Chà, không ngờ đóa hoa trên núi cao này lại hứng thú với mấy chuyện đó ?
Tôi đáp một tiếng: “Đúng , vào thứ Sáu tuần này, do khoa tổ chức, chắc nhiều sẽ đi lắm.”
anh mím môi, anh nhìn tôi, dường muốn nói điều gì đó, cùng chỉ gật đầu: “Tôi rồi.”
Rời khỏi lớp học, tôi bắt đầu chế độ “khủng bố tin ”, liên tục gửi tin cho anh ở trại chó:
[Bé của tôi đâu rồi? Bé của tôi đâu rồi?!]
[Trả tôi đi ! Không lẽ anh mang bưu phẩm của tôi bỏ trốn rồi !]
[Ôi ôi bé Trác của , không có con sao…]
Điện thoại rung lên một cái, cùng cũng có tin trả :
[Có đây.]
[Không bỏ trốn.]
[Tại sao… lại ?]
Tôi chớp chớp mắt: [Tôi không của bé Trác sao?]
Nuôi mèo con ch.ó con chẳng phải ai cũng tự gọi mình sao?
Bên kia im lặng nửa phút: [Không gọi ra miệng được…]
Tôi , một con ch.ó làm sao mà nói tiếng được, chẳng qua tôi muốn bày tỏ ý thân mật thôi mà!
Bên kia không đợi tôi chỉnh sửa tin đã nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: [Đã nhận được quần áo rồi, rất thích.]
Tôi gõ chữ: [Thích được rồi, tối nay bé Trác phải ôm quần áo của ngủ đấy nhé!]
Bên kia gửi một biểu tượng ch.ó con đỏ mặt: [Được.]
Lúc này tôi mới hài lòng, ngay sau đó lại thấy buồn bã, giá mà mèo con ch.ó con thật sự nói tốt mấy, mềm mềm nhỏ nhỏ lông lá một cục mà lại gọi “”… Á á á! Đáng yêu c.h.ế.t đi được!!
Nghĩ , tôi bèn trò chuyện phiếm với anh ở trại chó: [Nếu bé gọi một tiếng “” chắc tôi sẽ vui đến nổ tung mất!]
Anh yên lặng một lúc: [Thật sự sẽ vui đến thế sao?]
Tôi: [Đương nhiên rồi!]
Lần này thời gian im lặng lâu hơn.
Ngay khi tôi đi đến bãi đậu xe chuẩn lái xe về nhà tin trả cùng cũng rung lên:
[… tôi thử xem sao.]
[Muốn làm vui.]
Không hiểu sao, tim tôi đập thình thịch mấy cái rất mạnh.
kịp lý giải cảm xúc khó hiểu này điện thoại của anh tôi đã gọi đến, giọng nói lười biếng của anh ấy vang lên: “Làm gì đó?”
Tôi ngồi vào xe: “Vừa tan học xong, làm gì?”
“Nói năng kiểu gì đấy.” Ứng Hoài khẽ hừ một tiếng: “Không cần ch.ó con à?”
Tôi sững sờ, lập tức cảnh giác: “Làm gì? Chẳng lẽ anh muốn đổi ý? Một mình anh độc chiếm hai con ch.ó sao?!” Không được đâu, tôi đã gửi quần áo đi rồi, Trác chỉ có có chủ nhân thôi!
Ứng Hoài sặc một cái, ho khan: “Anh điên à? Hai con… lưng anh gãy luôn trên giường đấy! Anh muốn đã bàn bạc với ta xong , khi nào đón về!”
Nghe tôi thở phào nhẹ nhõm: “Mấy hôm trước Trác cảm, nghĩ mình không có kinh nghiệm chăm sóc nên chờ khỏe hẳn rồi mới đón về.”
Ứng Hoài nói giọng mỉa mai: “Ố ồ Trác… quan hệ thân mật gớm nhỉ.”
Tôi lười để ý đến anh ấy, chỉ nói: “Chắc tuần này sẽ khỏe thôi, đi đón.”
“ tuần à…”
Bên phía Ứng Hoài dường có ai đó nói gì, anh ấy “ừ” một tiếng rồi quay sang nói với tôi: “Thôi đừng tuần , ta đã khỏi cảm cúm rồi, thứ Sáu anh sẽ bảo anh nó đưa qua cho .”