Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ khi ta nghe tiếng lòng của thứ muội, ta mới hiện nàng ta hình như mắc chứng “ảo tưởng nữ chính”.
Trong lòng nàng ta ngày cũng lẩm bẩm:
[Ta mới là nữ chính! Chờ khi đại tỷ hối hận, rồi trọng sinh, ta sẽ trở thành đích nữ!]
Học trò mà phụ thân xem trọng, đến cầu hôn lại quỳ xuống nói mình không xứng đích nữ như ta.
Tiểu hầu gia trong Vương phủ cũng hiểu ra sao, lại chạy tới trước ta, nói mấy câu kiểu “đích thứ quan trọng”.
Thứ muội hằng ngày vẫn giữ bộ lạnh tanh, thong thả đi qua đi lại trước ta, trong lòng lại hò hét:
[Sao còn ghen? Sao còn à! Mau lên đi! Mau ra tay đi!]
Thế nàng ta chờ mãi, chờ mãi…
Cho đến khi ta trở thành Thái tử phi, Thái tử ân ái mặn nồng người lại chính là nàng ta.
1.
Ta nghi ngờ thứ muội của ta có chút… bệnh.
Lúc mới khai tâm học chữ, mẫu thân bảo nàng ta ta học.
Di nương của nàng ta không bằng lòng, còn nàng ta cúi im lặng, trong lòng lại thầm:
[Học chữ thật nhàm chán. Ta để đại tỷ thấy thứ nữ như ta sống tại, tiêu d.a.o hơn nàng ta, như thế nàng ta mới ghen!]
Rồi trong khi ta ngồi trong phòng học chữ nữ tiên sinh, nàng ta lại chạy ra sân thả diều.
Không thất lễ vô độ, mà còn lẩm bẩm trong lòng:
[Hừ, ngồi trong kia học chữ chắc hẳn hối hận, ganh ta rồi chứ !]
Ta không ghen, mà còn thấy nàng ta thật ồn ào.
Vì vậy, ta bảo nha hoàn mời nàng ta đi chỗ khác.
Đến khi tan học, ta đi ngang qua đình nghỉ, khéo chạm thứ muội.
Trong lòng nàng ta lại vang lên:
[Ha, sai nha hoàn bắt nạt ta, quả nhiên là ghen rồi!]
Ta khựng lại, nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó hiểu.
Thứ muội thấy thế, gương thoáng hoang mang, hỏi:
“Đại tỷ, sao lại nhìn muội như vậy, có chuyện sao?”
Trong lòng nàng ta lại nói:
[ ơi, lẽ nàng ta định ỷ vào thân phận đích nữ để bắt nạt ta sao?]
[Thôi kệ, ai bảo vận khí ta kém. Nếu chuyển sang kiếp thứ hai, ta sẽ là đích nữ rồi!]
[Vì ngôi vị ‘nữ chính’, chịu chút khổ cũng đáng.]
Khi ấy, ta mới gần sáu tuổi, lần tiên hiểu thế là “cạn lời.”
Ta nhìn nàng ta, ôn hòa hỏi:
“Thứ muội, dạo này thân thể có chỗ khó chịu không? Có cần mời đại phu đến xem thử chăng?”
Bởi vì, nghe tiếng lòng của nàng ta, thật sự rất giống người có bệnh.
Ai ngờ, nàng ta lại tỏ ra vẻ nhẫn nhịn uất ức, nói:
“Đại tỷ, xin đừng quá đáng như thế!”
Ta sững người.
Quá đáng chỗ cơ?
nàng ta… đã chạy mất rồi.
2.
Trên người thứ muội ta có thứ gọi là “ văn học đích nữ”.
Ngày nó cũng lải nhải bên tai nàng ta, kể cho nàng ta nghe cái gọi là “cốt truyện”.
Nó nói rằng, tuy kiếp này nàng ta là thứ nữ, theo di nương mà lớn lên, bề ngoài nhìn như chịu thiệt thòi, thực ra đâu đâu cũng sẽ khiến đích nữ chân chính như ta ganh .
Nàng ta dốc toàn lực khiến ta ghen tức, đến khi ta vì ghen tị mà hóa , kéo nàng ta xuống địa ngục, sau khi trọng sinh, nàng ta sẽ trở thành nữ chính của thế giới này.
Đến lúc đó, khi Đại phu nhân hỏi ta có muốn làm đích nữ nữa không, ta sẽ nguyện chọn làm thứ nữ, còn nàng ta sẽ danh chính ngôn thuận thay ta làm đích nữ, sống cuộc đời hạnh phúc, con cháu đầy đàn.
Ta nhìn thứ muội ôm giấc mộng mà “ ” vẽ ra, lặng người, thật sự cạn lời.
Từ đó, ta càng chuyên tâm hơn trong việc học điều mẫu thân dạy.
Đối ta, kiếp sau ra sao ai , bản thân học , sẽ mãi là của mình.
Sống trọn hiện tại, trân quý có, ấy mới là chân lý.
3.
Càng lớn tuổi, ta và thứ muội bắt theo mẫu thân tham dự các yến tiệc trong kinh.
Và ở đâu có yến tiệc, ở đó có thứ muội nổi bật nhất.
Không đàn , lúc cũng tranh phần thu hút ánh nhìn tiên.
Mỗi khi có người khen ngợi, nàng ta lại liếc sang ta cái, rồi trong lòng thầm hỏi:
[Hôm nay tỷ đã bắt ghen đấy, đích tỷ?]
là, nàng ta không , đám tiểu thư đích xuất trong kinh thành sớm đã coi mấy trò khoa trương của nàng ta như xem khỉ .
“ có thứ nữ mới cố hết sức để thu hút ánh nhìn.”
Đích nữ phủ Thượng thư dùng khăn chấm môi, ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Muốn làm thiếp cho nhà quyền quý, đương nhiên có chút bản lĩnh chứ nhỉ?”
Ta đưa mắt nhìn về phía thứ muội, xong trở về, hơi thở còn gấp gáp, vẻ lại đầy rạo rực, nói chuyện trong lòng:
[ rồi tiểu hầu gia nhìn ta tới mấy lần đó!]
[Không nói đại phu nhân định để đích tỷ tiếp xúc tiểu hầu gia sao? Giờ chắc nàng ta tức c.h.ế.t rồi!]
cũng phụ họa:
[Chắc là vậy. Ta hiện đích tỷ len lén nhìn ngươi đấy.]
[Đích mẫu dạy nàng ta quá khuôn phép, hát , có thể ngồi cứng đờ ở đó, ghen ghét cũng là điều dễ hiểu thôi.]
[Để nàng ta nhìn cho kỹ vào.]
Dứt lời, thứ muội lại lập tức điều chỉnh thần sắc, ra vẻ lạnh lùng xa cách, như thể mình là tiên nữ độc lập ngoài trần thế.
năm qua, trong lòng ta vẫn luôn có thắc mắc lời giải: Rốt cuộc là nàng ta dựa vào đâu, mà tin chắc ta sẽ ganh thứ nữ như nàng ta?
Huống hồ…
Thân là đích nữ, ai lại đi bày trò hát trong yến tiệc bình thường như thế chứ?
Ấy vậy mà nàng ta lại còn cảm thấy bản thân cao quý, đắc đến lạ kỳ.
4.
Thứ muội thậm chí còn “ tin” tới mức, dám dắt cả học trò đắc ý nhất của phụ thân, nam tử xa lạ lượn lờ đến trước viện của ta.
Nàng ta tán dương hắn:
“Công tử tài hoa xuất chúng, sau này nhất định tiền đồ vô lượng!”
Hai người bọn họ đứng ngoài viện của ta nói chuyện rôm rả như ve mùa hạ, khiến người ta nghe mà óc choáng váng.
Tiết trời tháng Sáu vốn đã nóng nực, khiến người dễ bực bội.
Ta lại ngồi trong phòng tính toán sổ sách, mãi vẫn ra kết quả, lại còn bị tiếng thứ muội ríu rít ngoài cửa và tiếng lòng của nàng ta lúc quấy nhiễu.
Cuối , ta giận đến nỗi ném sổ sách xuống bàn.
“Thứ muội đúng là nhàn rỗi, đến viện ta khoe khoang đấy à?”
Trong lòng nàng ta lập tức hô to:
[ ngay là nàng ta nhịn không !]