Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Vậy là, mọi nhục nhã, đau khổ của họ, họ đều dồn hết lên tôi.

Mẹ kế họ đối xử tôi tốt tôi ngàn lần, coi như đã giành được lòng tin, nhìn họ cũng dễ chịu .

4

Tôi luôn chịu đựng mọi thứ.

Bởi tôi biết trước khi đủ tuổi thành niên, mình làm được .

Ngoài họ ra, tôi không còn thân nào khác.

Bạn bè của mẹ tôi, theo thời gian sau khi bà mất, cũng ít liên lạc .

Dù có liên lạc thì họ cũng không đứa “con của xưa” như tôi dại dột làm mất lòng ba tôi.

Tôi cũng từng nghĩ nhờ xã hội, tìm trường, tìm hội phụ nữ, tìm cảnh sát, đều không hiệu quả.

Trường biết thì cử giáo viên thăm nhà.

Họ nhà tôi có vẻ yên ấm, cả nhà sum vầy, ai nghĩ họ không tốt đứa trẻ mất mẹ chứ?

Ngược lại, Trương biết liền mắng tôi: “Mày do ông bà nội nuôi, ông bà nội không để cơm cho mày thì liên quan tao?”

tuyển sinh vào trung học phổ thông, tôi tan học muộn, về nhà gần mười giờ tối, sáng lại dậy 6 giờ.

Ông nội không để cơm cho tôi, tôi rửa bát.

Nhà rõ ràng có máy giặt, bà nội tôi giặt tay, nếu không thì còn có nước nóng để tắm.

Hội phụ nữ tìm hiểu, lần này Trương không cần ra mặt, ông bà nội đã tự gây rối ầm lên.

Họ ngao ngán lắc đầu, mệt mỏi : “Đứa trẻ không có mẹ, tâm lý vốn khác thường, chúng tôi đã coi như con trong lòng, luôn không đủ, là muốn có bằng được, nhỏ bảy tám tuổi, sao so được?”

Cảnh sát cũng từng , tôi bên ngoài có thương tích , nghĩ rằng tôi không bạo hành.

Ngược lại, ba tôi những tìm nhiều lần, ông nổi trận lôi đình quát vào mặt tôi: “Ngay cả có g.i.ế.c ba , cũng không làm mẹ mày lại. Nếu mày không vừa mắt, thì về ông bà !”

Ông bà thì muốn về quê, họ già rồi, sức lực không còn, lại nương mặt con trai con dâu.

Không dễ hiểu là họ căm ghét tôi mức nào.

Họ c.h.ử.i mẹ tôi: “Hồi tao đã tướng mệnh mẹ mày không tốt, không thọ, quả nhiên c.h.ế.t rồi, còn để lại cái rắc rối to thế này cho chúng tao.”

5

Tôi có hy vọng nào khác, chỉ ước nhanh lớn , đủ tuổi, được pháp luật bảo hộ để thừa hưởng tài sản ông bà ngoại và mẹ để lại để rời khỏi ngôi nhà này mãi mãi.

tôi nhanh chóng đổi ý.

Hôm tôi đang rót nước, gái tuổi bỗng lao , va thẳng vào tôi.

Tay tôi run, tôi không nắm chắc bình nước nóng, bình rơi xuống đất, vỡ, nước b.ắ.n tung tóe và làm bỏng .

Chưa kịp phản ứng thì bà nội đã tát tôi cái thật đau: “Mày bệnh à? Con bé còn nhỏ thế, sao mày dám làm độc ác thế hả?”

Bà nội không muốn chịu trách nhiệm, vội vàng gọi điện cho ba mẹ tôi, thêu dệt rồi : “Ôi trời ơi, mấy mau về, Ngôn Ngôn đứa nhỏ này tôi không quản nổi.”

chỉ bỏng chút ở tay, được cả nhà bồng bế đưa bệnh viện, còn tôi hai chân đầy phồng rộp thì quỳ phạt ngoài sân.

Chờ họ về rồi mới đầu “xử lý” tôi.

Trương ngồi trên sofa, tức tối hỏi: “Mấy nay tao đã đối xử mày thế nào? Tao lấy ba mày đã , mới có đứa con này, trong là tao nuôi mày từ miếng ăn tã lót.”

Tôi khinh!

Hồi ông bà ngoại còn đâu lượt bà ta làm những .

“Mày có nhớ không? Lúc mày học lớp , tham gia chương trình mừng thiếu nhi cần cái váy trắng chưa kịp mua, tao đã tháo váy của mình ra may cho mày để mày lên sân khấu được vẻ vang.”

như thế còn mặt dày !

Rõ ràng họ có khả năng mua đồ, không mua cho tôi, cuối cùng tôi mặc mớ quần áo nham nhở biểu diễn.

Giờ bà ta còn diễn cho ông bà xem màn ‘mẹ hiền’, nghĩ lại thật là kinh tởm.

“Tao không mẹ thiện lương, tao không vì mày bỏ con ruột của mình được. Nhà này, mày không tiếp tục ở nữa.”

“Mày về quê ông bà , hết kỳ chuyển cấp, xong bậc trung học thì tùy mày muốn làm thì làm.”

Nghe giọng điệu , tôi hiểu bà ta không định cho tôi học nữa.

Tôi lạnh hết lưng, cả run rẩy, đầy sợ hãi.

Ông bà về quê chắc chắn sẽ làng xóm châm chọc.

Họ sẽ xem tôi là nguyên nhân, rồi còn đối xử tôi tệ nữa.

6

Quả nhiên, bà nội chậm rãi : “ à, mẹ không không muốn về, chỉ là mẹ không nỡ bỏ Kiều Kiều.”

Ông nội cũng : “ lớn rồi, ở trường quê có bán trú, lại chuyển cấp cũng còn bao lâu.”

Tôi nhìn ba trong lo sợ, ông như sắp mở miệng tôi không dám nghe.

Nếu ông quyết rồi thì còn thay đổi.

Tôi vội van xin: “Ba ơi, sắp tuyển rồi, nếu giờ chuyển về, có khi còn chưa kịp chuyển hồ sơ, sẽ ảnh hưởng kỳ của con.”

Trương khinh bỉ cười: “ tuyển? Chắc cô tưởng chúng tôi sẽ nuôi cô cho đại học à? Con nhà quý tộc, bậc trung học phổ thông đâu giáo d.ụ.c buộc, chúng tôi đã làm đủ rồi.”

Tôi tức giận: “Việc tôi học có đâu tốn tiền của bà! là tiền mẹ tôi để lại, cái nhà này cũng đổi ra từ tài sản ông bà ngoại để lại cho tôi, bà có quyền cấm tôi học cấp ba?”

Chưa chờ Trương nổi cáu, ba tôi đã mắng: “Nặc Ngôn, đây là thái độ con đang lớn đấy à?”

Tôi hỏi lại: “Con sai chứ? Ba có đứng vững ở thành phố này là nhờ mẹ con, có cuộc tốt là nhờ ông bà ngoại. Tài sản của mẹ con con được hưởng nửa, của ông bà ngoại con được hưởng toàn bộ, cái nhà này có vì con có không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương