Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Khi con đủ tuổi, con lấy lại những thuộc về con, không ai được quyền ức h.i.ế.p con.”
Đáng tiếc tôi còn quá non nớt.
bảo tôi bị bệnh, gọi ông bác sĩ tới chẩn đoán đại khái, nói tôi mắc bệnh tâm thần, định đưa tôi viện tâm thần.
Tôi thật sự sợ.
Tôi quá yếu, không làm được.
Tôi cầu cứu ba thì ông ta làm như không nghe thấy, tôi cầu ông bà thì họ còn phải nể .
tôi có sức, tôi thà lấy d.a.o mà c.h.é.m từng cho . Nhưng ngay điều đó tôi cũng không làm được.
Tôi chỉ nhận lỗi, xin lỗi, quỳ dưới chân họ van xin đừng đối xử với tôi như vậy, để cho tôi được , để cho tôi được lớn lên.
7
Cuối cùng, tôi vẫn quỳ trong phòng khách, chỉ khác là bên cạnh đã xuất hiện thêm bức di ảnh.
Bà ta nói: “Trước mẹ mày, nói từng chữ từng chữ , mày tự nguyện tất những mẹ và ông bà ngoại để lại cho mày, sau khi đủ tuổi thành niên khỏi nhà tay trắng, không thì để họ ở dưới mồ chịu đau khổ, đời đời kiếp kiếp không siêu thoát.”
Ấn tượng về mẹ tôi rất ít.
Nhưng khi ông bà ngoại mất, tôi đã có ký ức.
Hẳn họ cũng hối hận lắm, sống đời mà vẫn không nhìn thấu bộ thật đôi vợ chồng tệ bạc này.
Thấy tôi chần chừ không nói, lại mỉm cười nhếch mép: “Rốt cuộc, mày chỉ yêu đồng tiền họ để lại thôi. họ cũng như ông bà mày không có đồng nào, thì mày đã ngoan ngoãn như ch.ó trước tao lâu .”
“Tao nuôi mày năm, có cần tiền không?
Tao kết hôn năm năm không sinh con, đợi họ c.h.ế.t hết mới sinh, tuổi thanh xuân tao , không cần bù đắp ?”
Bà ta đứng dậy, túm tóc tôi, hỏi: “Nói hay không?”
Ánh mắt bà ta quét qua ông bà : “Ông bà mày không yêu mày, tao phải tốt với mày? năm nay tao đã quá tốt với mày, nên mày mới dám dùng sôi làm bỏng con tao. Mày đang đợi điều , đợi ba mày đến cứu mày à?”
Bà ta cười lớn: “Ba mày hận mày đến mức nào, mày không? mày c.h.ế.t cùng mẹ mày, thì tốt . Đàn ông nào lại muốn bị nói là dựa phụ nữ để ăn bám chứ?”
Bà ta đe dọa: “Nói hay không, hôm nay không thề là tao đưa mày bệnh viện tâm thần ngay.”
Tôi kìm mắt, nhịn nhục, nhịn giận: “Con nói!”
“Tôi tự nguyện tất những mẹ và ông bà ngoại để lại, khi đủ tuổi khỏi nhà này tay trắng, không thì để mẹ và ông bà ngoại chịu đau khổ dưới mồ, đời đời không siêu thoát.”
Bà ta vừa lòng, nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn.
Bà ta cầm di ảnh mẹ tôi, lệnh: “Nhổ bãi bọt. Nói với bà ta rằng, mày ghét bà ta, bà ta không c.h.ế.t sớm, mày cô độc nơi trần thế, mày lại khổ thế này?”
Lần này tôi không do dự, tôi nhổ.
bọt trán di ảnh mẹ tôi trượt xuống mắt chảy trên má, tôi như thấy mẹ tôi đang khóc nức nở.
Tôi không ghét mẹ.
Tôi yêu bà ấy.
Tôi không nhớ được nhiều ký ức khi sống bên mẹ, nhưng tôi mẹ cũng rất yêu tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thề, sớm muộn , trong cái nhà này, ngoài tôi, không còn ai sống sót.
8
Sau kỳ thi tuyển cấp ba, tôi trải qua quãng thời gian rất khổ sở.
Không phải lo thi không được tốt, mà sợ họ không cho tôi cấp ba.
Vì vậy, tôi càng phải nhẫn nhịn.
Em gái cùng ba khác mẹ, Trần Kiều Kiều, rảnh rỗi là lại tát tôi cái.
Sức yếu, đ.á.n.h không đau lắm, nhưng cảm giác thật nhục nhã.
hỏi: “Mày còn dám dùng sôi làm bỏng tao không?”
Tôi nói: “Chị không dám.”
còn hỏi: “Mày có phải là tiểu thư không?”
Tôi đáp: “Không, em mới là tiểu thư.”
Tôi còn bổ sung: “Em là chúa nhỏ.”
Tôi xem em gái như con ngươi trong mắt mình, bất kỳ yêu cầu nào , dù quá đáng đến đâu tôi cũng sẵn sàng làm, miễn là vui, kể việc phải nằm bò làm ngựa cho cưỡi.
việc nhà, tôi mình gánh hết.
Khi bà rảnh thì nhảy khiêu vũ ngoài quảng , ông thì dạo khắp nơi, về nhà vẫn có bữa cơm canh nóng hổi để ăn.
Tôi giặt từng bộ đồ cao cấp phơi cẩn thận.
Giày túi hàng hiệu, tôi chăm sóc như con ruột mình.
Quả thực, chỉ cần có chịu nhịn nhục, gia đình này trở nên hài hòa hơn hẳn.
Nụ cười trên họ cũng nhiều hơn.
Ba tôi còn nói: “ thế ngay đầu đã nên cho nếm chút khó khăn, bây giờ không phải đã ngoan ngoãn .”
Khi kết quả thi được ba, tôi đứng đầu toàn thành phố.
Tôi cầm bảng điểm chạy thẳng đến ty ba, cổng tới văn phòng đã hô to: “Ba ơi, con đỗ , con đứng nhất bảng đấy!”
Các đồng nghiệp ba tôi dừng việc đang làm, tới chúc mừng tôi.
muốn lấy lòng ba tôi còn mang quà tới nhà ăn mừng, làm ông ta vô cùng hãnh diện.
Có khen: “Đứa trẻ này thật giỏi, được tốt như vậy, coi như bước chân đại hàng đầu , ông Trần phải dạy cho chúng tôi bí quyết làm dạy con giỏi thế này đấy?”
Ba tôi ấp úng: “Chủ yếu là do con tôi tự nỗ lực.”
Có nói: “Con cố gắng, nhưng không có chăm sóc, cũng không thể đạt điểm cao như vậy.”
Họ chúc rượu : “Chị dâu vất vả .”
Vậy là tôi đã trở thành sinh cấp ba cách suôn sẻ.
có cho trú, nhưng tôi không ở lại.
Họ muốn tôi tan phải về giúp việc nhà.
Tôi bắt đầu tính toán cách để cho từng trong cái nhà đó .
Dù đã thề tài sản, hứa sau khi đủ tuổi rời khỏi nhà, nhưng vẫn cắt hết tiền sinh hoạt tôi.
tôi không về nhà, thì ở cũng không mua nổi chai .