Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
30
Hắn nhìn ta. Nhìn rất lâu, rất lâu.
Lâu đến mức ta bắt đầu… hơi mất tự nhiên.
Đột nhiên, hắn đưa tay, lấy chiếc khăn sạch luôn mang theo bên người, nhàng lau sạch vết dầu mỡ bên khóe miệng ta.
Động tác rất khẽ. Ánh mắt… cũng rất mềm.
“Dơ.” – Hắn nói.
ta nghe ra, này chữ “dơ” của hắn…
khác hẳn với trước ở yến tiệc trong .
Tối đó, ta đang ngủ say như chết.
Đột nhiên cảm giác có người vào .
Ta bật dậy như bị điện giật, với lấy cái ghế cạnh giường, chuẩn bị đập tới tấp.
“Là ta.”
Giọng Tiêu Huyền Sách vang lên trong bóng tối.
Ta thở phào, đặt ghế xuống:
“Nửa đêm không ngủ, mò vào ta làm gì?”
Hắn không ngồi .
Hắn… chống gậy, bước một, chậm rãi mà vững chãi, đi tới cạnh giường ta.
Ta trố mắt muốn rớt cả tròng:
“Chân … đi được?!”
“Chỉ là tàn phế, không phải mất cảm giác,” – Hắn ngồi xuống mép giường, thản nhiên nói –
“Gần ngâm thuốc nhiều, thấy khá , miễn cưỡng đi vài bước.”
Ánh mắt hắn nhìn ta.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, phủ lên gương mặt hắn, khiến hắn như một bức tranh quá mức chân thực.
“Điền .” – Hắn đột ngột mở lời.
“Sao?”
“Sau này… còn muốn lại thôn không?”
Ta ngây người.
thôn? Cho lừa ăn? Tìm một nông phu thật thà cưới làm chồng?
Trước khi vào kinh, đó là kế hoạch cả đời của ta.
bây giờ…
Ta nhìn người đàn ông trước mặt.
Ta nhớ hắn bị ta chọc giận đến mức bóp gãy bút khi dạy ta đọc chữ.
Ta nhớ hình ảnh hắn cúi đầu lau chân cho ta bên suối.
Ta nhớ vòng tay vững chãi ấy, che chở ta biển lửa, dắt ta bước qua tro tàn.
Ta bỗng nhận ra…
Ta hình như… không muốn đi nữa.
“Chuyện đó… con lừa ở thôn…” – Ta lắp ba lắp bắp –
“Chắc đã tìm được người chăn mới rồi.”
Nghe vậy, mắt Tiêu Huyền Sách bỗng rực, như có sao trời trong đáy mắt.
Hắn cúi đầu xuống, chầm chậm… sát lại gần ta.
Tim ta đập loạn như trống làng, vô thức nhắm mắt lại.
Ta tưởng hắn sẽ…
hắn chỉ khẽ chạm trán ta một cái.
như lông vũ rơi, thoảng qua như gió .
Sau đó, ta nghe thấy giọng hắn thì thầm bên tai:
“Ừ. Vậy thì… đừng nữa.”
31
Từ sau đêm đó, bầu không khí ta và Tiêu Huyền Sách trở nên kỳ kỳ quặc quặc.
Nói không rõ là lạ ở đâu.
Chỉ biết ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng , đến mức khiến tim ta hơi loạn nhịp.
Và tần suất hắn ghé ta cũng ngày càng dày đặc, miệng thì bảo là “giám sát ta luyện chữ”.
Kết quả là mỗi khi ta viết một chữ, hắn lại bình luận cả nửa canh giờ — mà phần bình luận thì chẳng liên quan tí gì đến chữ cả.
“ nay dùng dầu hoa quế à? Mùi thơm lắm.”
“Chiếc áo mới này… khiến nhìn bớt đen một chút.”
“Điền , lại gần chút, ta nhìn không rõ nét chữ của .”
Ta thật sự không chịu nổi nữa, ném bút xuống bàn.
“Tiêu Huyền Sách! Rốt cuộc muốn làm gì?!”
Hắn điềm tĩnh nhặt bút lên, đặt vào tay ta, rồi nhàng nắm tay ta, nét một viết lên giấy.
Tay hắn lạnh. Tay ta nóng.
Hắn nắm rất .
“Ta dạy … viết tên ta.”
Giọng nói trầm thấp, hơi thở phả bên vành tai ta.
Mặt ta lại bắt đầu nóng như vỉ nướng trứng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua nửa tháng, cho đến khi đến ngày mừng thọ của Hoàng đế.
Là thân vương và vương phi, ta phải tham dự.
Dạ Phong mang tới cho ta một chiếc váy đỏ rực, vải mềm trơn mịn, mặc vào rất dễ chịu.
Tiêu Huyền Sách nhìn thấy ta lúc ấy, ngẩn người hồi lâu.
“Sao vậy?” – Ta xoay một vòng, “Không đẹp à?”
“Đẹp.” – Hắn đáp ngay, dứt khoát –
“Chỉ là… hơi chói mắt.”
Ta chưa hiểu “chói mắt” là ý gì.
Đến khi đến yến tiệc, ta mới hiểu.
Bộ đồ đỏ rực rỡ của ta quý nữ ăn mặc nhã nhặn đoan trang, đúng là nổi bần bật như một ngọn lửa, không muốn bị chú ý cũng khó.
Yến tiệc được tổ chức tại ngự hoa viên.
Thái tử cũng có mặt, đã được giải trừ cấm túc.
Hắn vừa thấy ta, nhất là khi thấy Tiêu Huyền Sách, ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.
này hắn không dám gây chuyện.
Bài học trước, chắc còn đau âm ỉ.
Đến buổi tiệc, Hoàng đế uống vui, tuyên bố muốn đi xem ca vũ chúc thọ mới dựng.
Mọi người bèn di chuyển sang khán đài gần đó.
Ta và Tiêu Huyền Sách đi sau đoàn người.
Khi vừa bước qua hành lang uốn khúc cạnh giả sơn, ta ngửi thấy một mùi rất quen.
Mùi lưu huỳnh.
Tim ta khựng lại, vội vàng kéo tay áo hắn.
“Tiêu Huyền Sách, khoan đã!”
“Sao thế?”
Ta ra dấu bảo hắn im lặng, rồi đảo mắt nhìn quanh.
Quá yên tĩnh.
nữ, thị vệ đi phía sau nãy giờ, không rõ đã biến mất từ bao giờ.
Cả hành lang… chỉ còn lại ta và hắn.
Một luồng báo động mãnh liệt bùng lên trong lòng ta.
“Có mai phục!” – Ta lập tức hạ giọng nói.
Gần như ngay sau khi lời ta rơi xuống, hàng chục bóng đen từ sau giả sơn, trên mái đình, ùn ùn xông ra, vây lấy ta!
Lũ người này… so với thích khách ở hành còn mạnh , sát khí càng nặng.
“Tiêu Huyền Sách!” – Tên cầm đầu giọng khàn đặc –
“ nay, chính là ngày chết của ngươi!”
32
Tiêu Huyền Sách ngồi trên , mặt bình tĩnh như nước giếng mùa đông.
Hắn không thèm liếc sát thủ lấy một cái, nghiêng đầu hỏi ta:
“Sợ không?”
“Không sợ,” – Ta nói –
“Chỉ là hơi phiền, nào ăn cũng có kẻ tới phá.”
Hắn khẽ cười.
“ này, e rằng không đơn giản chỉ là phá bữa ăn đâu.”
Tên cầm đầu không muốn lãng phí thời gian.
“Giết!”
Hàng chục sát thủ cùng lao tới!
Ta kéo của hắn lùi lại phía sau, che chắn trước mặt, rồi xông lên.
này, với ta mà nói, một quyền là đủ.
Một tên vung chém tới — ta né đầu, tung một cú đấm vào ngực hắn.
“Rắc!”
Xương lồng ngực hắn vỡ vụn, người bay ra như bao tải rách.
Một tên khác đánh lén từ phía sau, ta chẳng buồn quay đầu, tung chân đá — hắn bay lên, dính cứng vào giả sơn, không rơi xuống nổi.
Cảnh tượng lúc đó có thể nói là máu me, bạo lực, ác liệt.
Ta như mãnh hổ xông vào đàn cừu, chỗ nào đi qua, người bay xương gãy, tiếng gào khóc vang trời.
Tiêu Huyền Sách chỉ ngồi yên phía sau nhìn.
Ánh mắt không hề kinh ngạc, mà mang theo… thưởng thức.
Như đang xem một màn múa võ tuyệt đỉnh.
Bọn sát thủ sớm đã nhận ra: không thể chạm vào ta.
Tên cầm đầu mắt lóe lên hằn học, rút từ trong áo ra một quả cầu đen, kéo chốt, ném phía ta!
“Lựu đạn?!” – Ta còn chưa hiểu.
“Là pháo lôi! Tránh ra!” – Tiêu Huyền Sách biến sắc, hét lên.
Ta chưa nghe pháo lôi là gì, mùi thuốc nổ nồng nặc, ta thì biết.
Không kịp nghĩ ngợi.
Ta tóm lấy của hắn, cả người lẫn , quật lên đầu rồi ném văng ra xa!
“ẦM ——!”
Một tiếng nổ long trời lở !
Nơi ta đứng khi nãy… bị thổi tung một cái hố khổng lồ, đá vụn bay loạn xạ!
Sóng xung kích mạnh đến mức hất ta văng ra, tai ù đi, lưng đau rát như bị thiêu.
“Điền !!”
Ta nghe tiếng hắn gào đến rách họng.
Ta lắc đầu, chống tay bò dậy, nhổ một ngụm máu lẫn bụi .
May mà da dày thịt chắc, chỉ là xây xát .
khi ta ngẩng đầu lên… lòng chợt lạnh buốt.
Nhiều sát thủ đã vượt qua ta, lao phía Tiêu Huyền Sách!
Chiếc bị ta vội ném đi nãy giờ đã hư hỏng nặng, hắn ngã trên , nhất thời không thể cử động!
“Tóm lấy hắn!”
người đó mắt như thấy vàng, hàng loạt lưỡi cùng lúc vung lên, nhằm vào hắn!
Xong rồi…
Xong rồi xong rồi xong rồi!!!
33
Ta đứng quá xa, căn bản không kịp cứu!
Ngay khoảnh khắc ta mắt đỏ bừng, chuẩn bị xông lên…
Biến cố lại xảy ra!
Chỉ thấy Tiêu Huyền Sách dưới , trong mắt lóe lên một tia ghê người!
Hắn không những không né tránh, ngược lại còn chống tay bật người dậy với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, cả thân hình tung lên, như rồng ngoi lên từ biển!
Hắn… đứng dậy rồi!
Không chỉ đứng dậy — mà còn không trung xoay người, đoạt lấy thanh trong tay một tên thích khách, tiếp vững như núi!
Hai chân tắp, dáng người hiên ngang — nào có chút gì gọi là tàn phế nữa?!
Tất cả đều sững sờ.
Kể cả lũ sát thủ.
“Ngươi… chân ngươi…” – Tên thủ lĩnh mặt mũi tái mét, giọng run rẩy chỉ vào hắn.
Tiêu Huyền Sách không trả lời.
Hắn chỉ nhàng xoay cổ tay, vẽ một đóa kiếm hoa, mũi kiếm chĩa chéo xuống , ánh mắt lạnh đến thấu xương.
“Bọn ngươi, ta chờ lâu rồi đấy — người của Thái tử.”
Nói dứt câu, hắn động thủ.
Nhanh như tia chớp, dẻo như rồng lượn.
Kiếm quang lóe lên, máu tươi tung tóe.
Nếu ta đánh nhau nhờ sức mạnh, thì hắn ra tay là một môn nghệ thuật.
Ưu nhã.
Tàn khốc.
Không nương tay.
Chưa tới một khắc đồng hồ, toàn bộ bọn áo đen đều nằm xuống.
Tiêu Huyền Sách đứng biển xác, y bào trắng tuyết, không nhiễm một hạt bụi.
Sau đó, hắn quay người, bước một, bước phía ta.
Đi đến trước mặt ta, hắn ném thanh kiếm trong tay đi, rồi ôm lấy ta vào lòng.
Hắn ôm rất , như muốn dung ta vào trong xương tủy của hắn.
“Ngốc nghếch…” – Ta nghe hắn thì thầm bên tai, lặp đi lặp lại hai chữ ấy.
“ mới ngốc đấy.” – Ta vùi đầu vào ngực hắn, giọng nghèn nghẹn.
“Chân lành mà giấu ta!”
Hắn ôm ta càng .
“Ta vốn định… để dành cho đêm động hoa chúc, tặng một bất ngờ.”
Ta sững người.
Đêm động ?
Không phải ta đã… cưới qua loa rồi sao?
34
Ta còn chưa kịp hỏi “động ” là có ý gì, thì từ xa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Một đội binh lính mặc giáp vàng choang, tay cầm trường kích, bước nhanh tới!
Người đi đầu — chính là Thái tử Tiêu Cảnh Duệ!
Sau lưng hắn, hai thị vệ đang dùng kề cổ một người mặc long bào.
Là Hoàng thượng!
“Tam đệ, hảo tam đệ của ta,” – Thái tử nhìn Tiêu Huyền Sách đã đứng , trong mắt lộ rõ sát ý,
“Không hổ là đệ, giấu giếm kỹ thật!”
“Tiếc thay — là thua cuộc.”
Hắn vỗ tay hai cái.
Phía sau, nhiều đội thị vệ mặc giáp vàng tràn ra, bao vây kín mít bọn ta.
là cấm hoàng — vệ bảo vệ hoàng thành!
Thái tử không biết dùng cách gì, mà lại điều động được cả cấm !
Sắc mặt Tiêu Huyền Sách tối sầm.
Hắn kéo ta ra phía sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Cảnh Duệ:
“Tiêu Cảnh Duệ, ngươi bắt cóc phụ hoàng, điều động cấm , **ngươi muốn tạo phản sao?!”
“Tạo phản?” – Thái tử phá lên cười, nụ cười điên dại –
“Ta là thanh trừ gian thần! Phụ hoàng tuổi già lú lẫn, bị kẻ gian mê hoặc! nay, ta thay trời hành đạo, khôi phục cương thường!”
Hắn nhìn Hoàng đế bị khống chế, trong mắt không có một chút tình thân.
“Phụ hoàng, nhi thần khuyên người, mau hạ chiếu truyền ngôi cho thần.
Nếu không, kiếm vô tình, lỡ làm người trọng thương, vậy thì… không hay đâu.”
Hoàng đế giận đến run cả người, sắc mặt tím bầm:
“Nghịch tử! Ngươi là tên nghịch tử!!!”
Cục diện, đảo ngược trong chớp mắt.
Ta đứng bên cạnh, nhìn một màn trước mắt mà đầu óc còn chưa kịp phản ứng.
chẳng phải mấy chuyện “ép vua thoái vị” trong thoại bản ta nghe sao?
Không ngờ nay… lại bị ta gặp thật.
Tiêu Huyền Sách rất bình tĩnh, hắn nắm tay ta, ra hiệu không được manh động.
“Tiêu Cảnh Duệ,” – Hắn lên tiếng, giọng đều đều –
“Ngươi tưởng rằng, chỉ cần khống chế phụ hoàng, khống chế cấm … là ngươi thắng sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?” – Thái tử cười lớn, càng lúc càng điên cuồng –
“Giờ cả hoàng nằm trong tay ta.
Tam đệ, dù võ công ngươi cao đến mấy, cao được bằng ngàn vạn mã không?
Dù đầu óc ngươi có lanh lợi đến đâu, nhanh thanh kề cổ phụ hoàng sao?”
“Ta khuyên ngươi — ngoan ngoãn chịu trói.
Nể tình huynh đệ một nhà, ta sẽ để ngươi… chết toàn thây.”