Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm nay chắc nó cũng chẳng về ăn Tết, thôi không cần đợi nữa.”
Tiệc tết đã khai, chén rượu mời lại, náo nhiệt chẳng khác gì tiệc cưới.
Trước mặt là sơn hào hải vị, nhưng ta chẳng nuốt nổi một miếng.
Người ta nói rượu Quảng Lăng ngọt, mà ta chỉ thấy chén rượu đắng nghẹn nơi cổ.
những năm … người vất vả nhất, là Tạ Thanh Trì.
Ta đặt chén rượu xuống, toan đứng dậy rời , Tạ Thanh Từ vội vàng đuổi theo.
Hắn nắm lấy tay áo ta, gấp gáp giữ lại:
“A Oánh, nàng giận ta không? Giận ta ngày đó nàng lại trong kiệu hoa, giận ta dùng tên Tạ Chỉ để lừa nàng?
Lúc đầu đúng là ta quá tệ, nghĩ xấu về nàng… Nhưng những ngày ở bên nhau, ta mới biết nàng đến nhường nào.”
Dưới ánh trăng và tuyết, đôi mắt hắn trong veo, lấp lánh.
Ta tin hắn nói , cũng tin hắn biết hối lỗi.
Ta nghiêm túc nhìn hắn, dịu dàng nói:
“Tạ Thanh Từ, ta không giận ngươi, đấy.
Ngươi để ta một trong kiệu hoa, ta không giận.
Ngươi dùng tên Tạ Chỉ để lừa ta, ta cũng không giận.
Từ nãy đến giờ, ta cứ nghĩ mãi — tại sao ta không giận?
Giờ ta rồi.
ta… không hề để tâm đến ngươi.”
Sắc mặt Tạ Thanh Từ lập tức tái nhợt, nhưng hắn vẫn chưa chịu cuộc:
“Chẳng lẽ nàng để tâm đến trưởng sao?
A Oánh, nàng và ấy chỉ gặp một , chỉ viết mấy lá thư, sao gọi là duyên phận?
Còn ta và nàng những ngày cùng vẽ tranh, sửa vườn, chúng ta tâm đầu ý hợp — chẳng đó mới là cuộc sống nàng mong sao?
Nếu nàng thấy áy náy, sau khi chúng ta thành thân, ta sẽ nhường vườn lớn nhất cho ấy, lại tìm cho một cô nương — nàng không biết có bao nhiêu cô gái Quảng Lăng gả cho ấy đâu.”
Hắn nói không sai.
Ta không rõ đại lang, chỉ biết chàng là người rất rất .
“, ta và chàng ấy chỉ gặp một , viết cho nhau vài lá thư.
Nhưng ngay đầu gặp mặt, chàng ấy chẳng biết ta là người xấu , cũng sẵn lòng đưa tay giúp ta.
Ta không rõ chàng ấy thích gì, ghét gì, không biết quá khứ sao, chẳng biết liệu có hợp nhau.
Ta chỉ biết — hiện giờ chàng ấy đang cô đơn lại giữa trời đất, giống ta đã từng lại trong kiệu hoa.
trước chàng ấy bảo vệ ta.
, đến lượt ta tìm chàng ấy.”
Ta không nhìn sắc mặt trắng bệch của Tạ Thanh Từ nữa.
Buông rèm xe xuống, ta dặn phu xe vòng bến phà trước khi về phủ.
Trên trời lất phất tuyết bay, đã thấy thương của Tạ gia neo tại bến.
Tấm rèm vén lên, tuyết lượn vòng theo gió cuốn vào khoang, mang theo hương rượu ngọt ngào, lạnh buốt.
Tạ Thanh Trì không biết ta làm cách nào tìm được đến bến .
Lúc gió lạnh thổi tới, men rượu nãy bốc ngược lên đầu.
Ta loạng choạng bước lên , nghiêng ngả nhào vào lòng chàng, ngẩng đầu tức giận hỏi:
“ sao đã về Quảng Lăng rồi mà không về nhà? Chàng có biết ta luôn đợi chàng không?”
Tạ Thanh Trì ta bất ngờ ôm chặt, một lúc lâu mới nghẹn giọng đáp, giọng khàn khàn mang theo đắng cay:
“Ta tưởng… nàng cũng họ, không ta trở về.”
Ta mượn rượu, nâng mặt chàng, nghiêng đầu chăm chú nhìn.
Chạy vạy Bằng Thành suốt hai tháng, chàng đã gầy nhiều so với ngày thành thân:
“Sao lại gầy vậy? Có ai bắt nạt chàng sao?”
Chàng cúi đầu, để mặc ta xoa nắn khuôn mặt :
“Không ai bắt nạt ta cả, chỉ là ta mong trở về sớm, nên dầm vài trận tuyết, thức mấy đêm liền, nhịn đói mấy bữa.”
Nghĩ đến mâm cơm tất niên thịnh soạn , ta lại thấy xót lòng:
“Họ không đợi chàng về đã ăn trước, còn nói chàng không .
Ta giận quá, uống một chén rồi , đến giờ cũng chưa ăn gì.
Tạ Thanh Trì, họ nói sai hết rồi.
Ta thấy chàng… rất, rất .”
Tạ Thanh Trì không nói gì nữa, chỉ ôm ta chặt.
… khi được ai đó ôm chặt, nơi cổ sẽ thấy lành lạnh.
Ta nghĩ, có lẽ là tuyết trong lòng Tạ Thanh Trì… cuối cùng cũng tan rồi.
Ánh đèn vạn nhà bừng sáng, pháo hoa nổ rực rỡ trên trời.
Năm mới… đã đến.
06
Mùng Ba Tết, trời trong nắng sáng, ngàn dặm không gợn một áng mây.
Mấy hôm nay đều là tiết trời thích hợp để lên đường .
Phu thê nhà họ Tạ dỗ dành Tạ Thanh Từ, đã chọn cho hắn không ít cô nương để xem mắt.
Thế nhưng hắn chẳng buồn khỏi cửa, lại càng không chịu gặp ai, cứ nhốt trong vườn, mặc ai khuyên nhủ cũng không màng để ý.
Mãi đến hôm nay, khi ta và Tạ Thanh Trì chuẩn rời Quảng Lăng về .
từ từ rời bến, ta thoáng thấy một bóng người vận áo nguyệt bạch, từ lặng lẽ trốn phía sau đám đông.
Tạ Thanh Trì làm vô tình siết lấy tay ta, không buông:
“Ngọc Oánh đang nhìn gì thế?”
“Nhìn một người khách phương đang cãi nhau với hàng bán ngỗng muối. Người lạ lắm, không ăn nước luộc, cứ khăng khăng đòi chấm bằng giấm chua đến ê răng.”
Tạ Thanh Trì bật cười:
“Chấm giấm? Ai lại ăn kiểu đó chứ?”
“ đó, giấm đâu ai ăn kiểu đó?”
Thấy ta đang cười nhìn , Tạ Thanh Trì lúc mới giật , ta trêu rồi.
Chàng khẽ ho một tiếng, rồi bỗng nghiêm túc:
“Trước lúc ta còn ở , từng thấy có người ăn vậy rồi.”
“Xạo quá! Người bọn ta đâu ăn kiểu đó!”
“Nhưng nàng nhìn kỹ y phục người — rõ ràng là đồ của . Người ta vẫn nói, nữ tử tay nghề khéo léo, làm y phục cho người trong lòng đều rất để tâm.”
Thấy ta chưa , Tạ Thanh Trì khẽ thở dài, ngượng ngùng quay đầu :
“Là giấm… là giấm nàng may áo cho hắn rất để tâm.”
Nhìn đường chỉ may lượn sóng ở ống tay áo hắn, từng mũi kim nghiêng ngả, mặt ta bất giác đỏ lên:
“Đương nhiên rồi, nữ tử ta khéo tay là tiếng lành gần …
Còn chàng đúng là có phúc, cưới ngay được người vụng nhất đó!”
Nói xong , Tạ Thanh Trì cũng đã — chiếc áo , không ta may cho nhị lang.
Nhưng chàng vẫn chưa chịu cuộc:
“Còn nữa, giấm nàng lấy hồ cừu quấn cho hắn giữ ấm.”
“Chuyện đó sao? Ta còn từng lấy hồ cừu quấn cho mèo rơi xuống nước cơ đấy.”
“Quan trọng nhất là… giấm nàng gọi hắn là ‘A Chỉ’, còn ta, chỉ gọi là ‘Thanh Trì’.”
Ta kiễng chân, ghé sát tai chàng, cười rạng rỡ hỏi:
“Vậy ta nên gọi chàng là gì đây? Đại lang? A Trì?
… là… phu quân?”
Trên gió lớn, lời tình nghe cũng vọng sương lạnh, khiến người ta không biết tai có nghe nhầm không.
Tạ Thanh Trì sững người, vội vàng nắm chặt cổ tay ta:
“Ngọc Oánh, nàng nói gì… nói lại nữa được không?”
Nhưng ta nói rất nhiều…
Tạ Thanh Trì, chàng nghe nào đây?
Là ta sẽ học may vá với mẫu thân, khâu cho chàng một bộ hỉ phục vặn, đẹp?
Là ta nhờ phụ thân dạy chàng, rằng tiền riêng cất giấu hai lượng bạc cũng chẳng là ít?
là nói rằng — mối nhân duyên khéo làm sao, đẹp, chắc chắn sẽ đầu bạc răng long, bên nhau đến trọn đời?
-HẾT-