Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bên so ta còn lớn hơn một chút, nếu mua được cũng là việc tốt.
Ca ca nếu có bản lĩnh, này sẽ tự mình đổi sang lớn hơn. Còn nếu không nên thân, sống lay lắt vậy thôi, thì đừng hòng mơ ta rút bạc ra giúp.
“Mẫu thân, số bạc còn lại dùng để mua trang trại đi.”
“Được, mẫu thân nghe con. Đến lúc đó, giấy tờ đất đai đều giao cho con giữ. Phần dư ra thì để con giữ, hoặc để mẫu thân giữ cũng được.”
Ta biết rõ—mẫu thân là đang dùng lùi tiến. Bạc đã vào bà, lấy lại thì khó vô .
Nhưng ta vẫn sẵn lòng để mẫu thân giữ lấy số bạc đó.
“Phần dư mẫu thân cầm đi, lo cho ca ca cưới vợ tốn kém, hai đệ đệ học hành cũng không ít tiền. Trong có bạc thì mới có khí phách. Mẫu thân cũng nên sống tốt hơn, gì thì , đừng vì tiết kiệm khổ bản thân.”
Mẫu thân cười rạng rỡ, gật đầu.
ngồi ngoài sân, cua ca ca mua về béo mập tươi ngon, chấm giấm do mẫu thân pha thêm gia vị, ngon đến mức một miếng như mê người.
Phụ thân hiếm khi chịu bỏ tiền mua rượu ngon, hôm nay mở một vò, còn cho phép hai ca ca người uống một chén.
Thậm chí còn rót cho mẫu thân một ly.
“Ngọc có uống một chén không?”
Ta lắc đầu.
Thứ đó—ta không thích. Ta vẫn mê cua hơn, rồi uống thêm vài ngụm canh gà nấu ngũ chỉ mao đào của mẫu thân.
Dù có là tiên giáng trần, cũng đừng hòng kéo ta ra khỏi mâm cơm ấy.
Biểu tỷ sai người tới gọi ta đến gặp , ta thẳng thừng từ chối.
Thời nay đã khác. Ta là tử phi của phủ , không còn là cái đuôi theo , gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi như trước.
Ta có thể không cần thể diện cá nhân, nhưng thể diện của phủ —ta không được để mất.
Năm đầu tiên ta đón Tết tại phủ , tên ta đã được ghi vào gia phả họ Bùi.
nhân ban cho ta một cửa để luyện nghề.
Bùi hai muội muội xuất thân là thứ nữ cũng tới giúp việc. Ta còn hứa, nếu ba có thể giúp cửa sinh lời, người sẽ được chia cho một cửa tiệm riêng.
Hôm ấy, có người đến báo:
“ tử phi, nhân cho mời người qua bên đó.”
Ta lập tức buông bút, sửa sang y phục rồi đến viện nhân.
Trong viện đã đứng sẵn hai mươi mấy a hoàn, mười mấy bà tử.
“Mẫu thân.”
“Ngọc , con ngồi đi.”
nhân chỉ sang đám người đứng giữa sân:
“Đây là đám hạ nhân đã được huấn luyện, con tám a hoàn, bốn bà tử. Phần còn lại để Uyển hai muội muội chia nhau.”
“Mẫu thân, chi bằng để các muội trước.”
“Con là , lại là trưởng bối, đương nhiên phải trước.”
“Vâng.”
người cũng phải hợp mắt, người ta thấy được, nhưng mình chưa chắc đã thấy vừa mắt.
khi xong, ta dè dặt hỏi:
“Mẫu thân, con mua hai trang trại…”
“ mua thì mua, chỉ cần con quản lý nổi, mua bao nhiêu cũng được. Dâu họ Bùi chúng ta, ai chẳng nắm trong đầy cửa tiệm, trang trại.”
Việc mua đất, ta cũng nói Bùi .
Hắn lặng người trong chốc lát, rồi như sực nhớ ra điều gì, vỗ trán bật thốt:
“Ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.”
Hắn bước nhanh ra ngoài, một lúc ôm về một chiếc hộp gấm.
“ tử phi, đây là toàn bộ tiền riêng của ta. Giờ ta giao hết cho , này mong tử phi ra hào phóng một chút, cho ta thêm ít bạc tiêu dùng, đừng để vi túng quẫn nghèo khổ.”
Cái tên này…
Từ Tết đến giờ hay gọi ta loạn lên.
Lúc thì gọi Ngọc , lúc thì gọi , khi lại gọi nhi, giờ lại quay về gọi một tiếng “ tử phi”.
Nhưng hắn chủ động giao tiền riêng ra, ta vẫn vô vui mừng.
Có lẽ hắn cũng nhận ra—ta chính là hạng người mê tiền bạc.
là dăm bữa nửa tháng, lại đưa cho ta từng xấp ngân phiếu.
Bùi biết chuyện, bĩu môi bảo hắn đúng là đồ ngốc.
“Con gái bọn muội đâu phải chỉ thích bạc.”
“Vậy các muội thích gì?” Bùi hỏi rất nghiêm túc.
cũng trả lời nghiêm túc không kém.
“Bọn muội thích nhiều lắm cơ. Vàng, bảo thạch, ngọc quý, trân châu, gấm vóc, xiêm y đẹp đẽ, hoa thơm, cây cỏ xinh tươi…”
kể một tràng dài, cuối bị Bùi véo lấy má.
“Chốt lại là muội thích hết, đúng không?”
“Sao ca ca lại như vậy! ! ! Ca ca lại bắt nạt muội!”
Ta vội vàng cứu ra khỏi hắn—da trắng mềm, lỡ như bị véo đến rách ra thì sao.
Đến ngày hai mươi lăm tháng Hai, ta tròn mười sáu tuổi.
Bùi tặng ta một hộp đầy kỳ trân dị bảo, nghe nói là do hắn “móc” được từ chỗ Thái tử.
Ta ngỡ hắn sẽ nhân dịp sinh nhật nhắc đến chuyện phòng.
Kết quả—hắn chẳng nói lấy một chữ.
Ta vẫn nhớ lời tổ mẫu dặn: ta còn nhỏ, thân thể còn yếu, sớm phòng thì trăm hại chứ không lợi. Vì sống lâu trăm tuổi, trì hoãn được ngày nào thì hay ngày đó.
Bùi không nhắc đến, ta cũng sẽ không nói.
như vậy sống thôi.
Dần dà, ta đã mua được bốn trang trại, ba cửa , cũng không tệ. tháng, cửa kiếm lời ngàn lượng bạc, “cựu Ngọc ” thì đã là con số khổng lồ, còn ta bây giờ—vẫn chưa đủ.
Ta và đang lên kế hoạch mở một tiệm y phục. Ta phụ trách vẽ mẫu, phụ trách quản lý mấy thợ thêu. Việc này được Bùi hết mực ủng hộ.
nhân còn cấp cho năm gian mặt bằng hai tầng cửa tiệm.
Giấy tờ cửa đứng tên ta, nhưng đã bàn bạc rõ, lợi nhuận trong hai năm đầu, bất kể ít hay nhiều, đều giao hết cho .