Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
GIỚI THIỆU:
Ta và Văn Chu Độ ừng là phu thê một đời.
Nhưng trong lòng hắn, đến cuối vẫn cất giấu một người chẳng thể gọi tên.
lúc lâm chung, hắn thẳng thắn ta:
Cưới ta, chỉ bởi không đành lòng để một người muội muội như ta phải lưu lạc nơi sơn hàn thủy lãnh, chịu cảnh khốn khó.
Nếu có kiếp sau, hắn nguyện ích kỷ một , chỉ thuận theo tiếng lòng sống.
Nguyện ước của hắn… thành thật rồi.
Ta mang theo ký ức kiếp trùng sinh, cự tuyệt lời mời cùng hắn đi xem đăng.
Đêm đăng năm , hắn vừa thấy Trần Ngọc Dao liền nhất kiến chung tình.
Nếu không phải vì đưa ta – người lỡ trẹo chân – đến y quán, có lẽ hắn không lỡ một chậm mất cơ duyên gặp nàng.
Một lỡ, lỡ.
Kiếp , ta sẽ không còn chen chân giữa hắn và Trần Ngọc Dao nữa.
Chỉ mong hắn như tâm nguyện, đời viên mãn.
01
“Muội thật sự không đi sao? Trên phố náo nhiệt lắm đó.”
Đôi mắt chàng thiếu niên đang cố mời ta sáng rực như sao trên trời.
Dưới ánh đầy mong đợi , ta vẫn khẽ lắc :
“Ta muốn nhà luyện cầm khúc, huynh tự đi đi.”
Sắc mặt Văn Chu Độ thoáng ảm đạm vài phần, song hắn không ép:
“Vậy , ta về sẽ mang cho muội chút món ngon.”
Hắn xoay người rời đi, ngay cả dáng lưng cũng phảng phất khí khái của tuổi trẻ.
Ta theo bóng lưng dần khuất sau cổng, trong lại hiện lên lời trăn trối của hắn khi c.h.ế.t.
Cảnh gặp gỡ thoáng qua trong lễ Đăng —
là đoạn hồi ức hắn nhắc đến nhất trong chuỗi di ngôn dài đằng đẵng kia.
nhắc lại, ánh mắt hắn đều dâng tràn dịu dàng cùng hoài niệm,
chỉ khi đến chuyện ta bị trẹo chân, gương mặt hắn mới như phủ một tầng u ám.
Chính vì không thể bỏ mặc ta, hắn chậm một ,
không kịp gặp Trần Ngọc Dao,
và điều đó trở thành nuối tiếc suốt đời của hắn.
Đêm , ta thức trắng,
tựa như bị lóc từng thớ thịt lượt hồi tưởng những năm tháng cạnh Văn Chu Độ.
hắn dịu dàng bày tỏ, món quà hắn dày công chuẩn bị tặng ta.
khoảnh khắc hắn thất thần im lặng,
và vô thức tránh khỏi cái chạm tay của ta.
Lời trăn trối cuối cùng của hắn là:
“Sơ Sơ, ta không hối hận vì cứu nàng…
Nhưng… nếu khi ta đừng cưới nàng tốt biết bao.”
***
Ánh sáng ban mai rọi qua song cửa.
Ta như móc bỏ mảnh thịt thối nát cuối cùng trong tim.
Văn Chu Độ không mang món ngon về như lời hứa.
ta, cũng chẳng đi tìm hắn.
Sự lặng im giữa đôi , tựa như vốn chẳng hề quen biết.
Ta dành thời gian hơn giúp cha sắp xếp sách vở, cùng mẹ chăm sóc cỏ.
Mẹ lạ khi thấy ta chẳng còn theo Văn Chu Độ rong ruổi khắp nơi,
liền hỏi có phải ta cãi nhau hắn không.
Ta chui vào lòng mẹ nũng, hương thơm quen thuộc khiến mắt ta cay xè:
“Con chỉ muốn cha mẹ hơn một chút thôi, sao mẹ cứ đuổi con ngoài thế?”
Mẹ xoa ta, mỉm cười:
“Cũng phải, Sơ Sơ nhà ta nay đến tuổi cài trâm rồi,
về sau đi rồi, e chẳng còn mẹ nữa.”
Ta mím môi, nước mắt dâng tràn, ướt vạt áo của mẹ:
“Vậy con không chồng đâu.”
“Ngốc à, thế.”
Mẹ không để ý, lại nhắc tới Văn Chu Độ:
“Sơ Sơ thích A Độ phải không?
Mấy hôm mẹ hắn còn sang hỏi ta, xem có nên đính hay không.
Hai đứa các con nhỏ thiết, cũng chỉ vì mẹ thương con, chưa nỡ con đi thôi.
Chẳng lẽ con A Độ cãi nhau vì chuyện à?”
Ta cúi đáp nhỏ:
“Không có. Con Văn Chu Độ chưa từng chuyện thành ,
con cũng không muốn cho hắn.”
Bàn tay mẹ đang đặt trên lưng ta khựng lại,
bà nâng mặt ta lên, ánh mắt đầy nghi hoặc,
nhưng khi chạm vào vành mắt ướt của ta sững sờ.
Vẻ mặt bà chuyển thành lo lắng, khăn lau nước mắt cho ta:
“Là tên nhóc bắt nạt con sao? Để mẹ qua đó dạy cho hắn một trận!”
Ta vội nắm tay mẹ, lắc :
“Không liên quan tới Văn Chu Độ đâu.
Con chỉ nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy muốn cha mẹ thôi.”
Mẹ bật cười:
“Ngốc quá. có cô nương nào cứ mãi cha mẹ .
Con gái mẹ tốt thế , sao lại lo không ?
Dù không cho Văn Chu Độ, vẫn có công tử trẻ tuổi tài đến cầu .
Cứ chọn, ngoan nào.”
Cửa mở , cha ta trong quan phục vào, hòa giọng :
“Phải đấy, không cho Văn Chu Độ cũng chẳng sao.
Cha quen người trong triều, đến khi nào rảnh sẽ dẫn họ đến cho con quen.”
Ta cha, thấy giữa hàng mày ông ẩn chứa nỗi bực bội,
song khi đối diện ánh mắt ta, ông gượng gạo nở một nụ cười.
Mẹ đi thường phục cho cha thay.
Ta lặng lẽ cửa, khép lại, nhưng không đi xa — đứng yên ngoài ngạch cửa.
trong vọng tiếng khe khẽ:
“Thiếp dỗ dành con bé rồi, chàng giận nữa?
đây chẳng phải chàng cũng khen đứa nhỏ nhà họ Văn đó sao?
Vừa thông minh, lại đối xử Sơ Sơ thật lòng.”
Giọng cha ta vang lên, thấp nhưng nặng:
“Thật lòng?
Nàng còn nhắc đến nó!
Nàng có biết dạo gần đây nó không?”
“Mấy hôm lễ Đăng, nó vừa trúng ý một cô nương.
Chỉ vài ngày thôi, nhờ lão Văn đi cầu giúp!
Giờ còn nhớ đến con gái chúng ta nữa!”
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng.
Ta khẽ cụp mắt, quay người rời đi.
, khi không còn ta ngăn cản,
Văn Chu Độ động lòng ai, liền tay nhanh như thế.
Hóa , suốt mười sáu năm cùng lớn lên nhau —
hắn chưa từng thích ta.
03
Hoàng hôn hôm , mẫu đến tìm ta, vành mắt hơi đỏ.
Người gắng gượng nở nụ cười, ngồi nghe ta gảy đàn. Hết khúc đến khúc khác, sau cùng mới dè dặt hỏi:
“Sơ Sơ thật sự không thích Văn Chu Độ sao?”