Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta cũng muốn xem thử, đứa bé “sống lại” rốt cuộc là ai? lúc đó, xem nàng ta giải thích thế nào!
Mục Bạch dạo này bận rộn ấp trứng, Thúy Châu và Thúy Quả cũng gần hồi phục.
Ta liền dặn họ đi điều tra hành tung gần đây của Lý Nguyệt Nga và Nhan Tuyết Kiều, đứa bé đó tuyệt đối không phải con ruột của nàng ta!
đứa bé đó lại đúng là con lai giữa người và xà tộc, mà muốn mua một đứa bé người phàm thì quá dễ dàng…
Để kịp thời tìm được một quả trứng rắn thích hợp không phải chuyện dễ, ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
Chẳng bao lâu sau, đứa bé của Nhan Tuyết Kiều lại nở vỏ trước, là một bé trai.
Khi tiến hành kiểm tra, phát hiện thiên bình thường, vì là đích trưởng tử vẫn rất được gia chủ và Mục Diệu sủng ái.
Hiếm khi Mục Diệu nhiều dạo này, suốt ngày bám Nhan Tuyết Kiều, khiến nàng ta vênh váo không chịu nổi.
Ngày nào cũng cơ hội xử lý đám tiểu thiếp từng được sủng ái trong phủ, trông chẳng khác nào loại tiểu đắc thế.
Chỉ vài hôm sau, con trai của ta và Mục Bạch cũng nở vỏ, cũng là một bé trai, sau khi hóa hình thì trắng trẻo, đáng yêu vô .
Trông chẳng khác nào phiên bản thu của Mục Bạch, chỉ cần liếc mắt là ngay là con ruột.
Mục Bạch và Mục Diệu vốn là huynh đệ, tướng mạo có nét tương đồng, trước khi đứa bị tráo, không ai mảy may ngờ.
Gia chủ đích thân kiểm tra thiên của đứa , phát hiện tư chất cực kỳ xuất chúng, nét mặt tươi hoa nở, ôm đứa bé mà không muốn rời tay.
Kiếp trước ông cũng rất yêu thích đứa này, chỉ tiếc khi ấy con ta bị Nhan Tuyết Kiều cướp mất.
Cuối , tất cả mọi vinh quang và tài nguyên dồn về phía họ, còn ta và Mục Bạch thì trở thành tội .
Dù là huyết mạch ruột thịt, một khi bị vứt bỏ thì ông cũng chẳng lưu lại chút tình nghĩa nào.
nghĩ kỹ lại… có đôi khi người còn độc hơn cả loài thú.
9.
Xà tộc không có tục tổ chức tiệc trăm ngày, chỉ có “tiệc ban ” cho hài tử.
Gia chủ vì vui mừng khi có được hai đứa cháu đích tôn, tổ chức yến ban cho cả hai đứa lúc, lễ long trọng, mời rất nhiều danh môn quý tộc dự.
trong suốt buổi tiệc, gia chủ chỉ ôm đứa bé bụ bẫm ta, sự thiên vị thể hiện rõ rành rành, ông chỉ thích những đứa có thiên xuất sắc.
Không cần cũng , dáng vẻ ấy, trong ông người kế thừa tương lai có chủ.
Nhan Tuyết Kiều giận nghiến răng, bây giờ nàng ta cũng chẳng còn giả vờ gì nữa.
Vì gia chủ càng sủng ái con trai ta, Mục Bạch theo đó cũng được yêu mến hơn, đè hẳn đầu Mục Diệu, phu quân của Nhan Tuyết Kiều.
Trước đây, Mục Diệu còn sủng ái nàng ta đôi phần, từ khi con trai ta được yêu quý, nàng ta lại bị lạnh nhạt trở lại.
Bây giờ ta, thân là đại tẩu mà vinh quang lẫy lừng, còn bản thân thì ôm một đứa bé xí trong , nàng ta sao mà vui nổi?
Nàng ta căm hận ta tận xương tủy, nếu kế hoạch tráo trứng thành công, kẻ hưởng vinh quang hôm nay lẽ là nàng ta.
Còn ta và Mục Bạch, sẽ chẳng thể bước vào yến ban , bị nhốt hậu sơn chờ chec.
cớ sao nàng ta muốn gì cũng có thể tùy tiện cướp đoạt? Làm việc ác thì phải chịu báo ứng!
mới nhớ, chẳng nàng ta nhặt đâu được quả trứng rắn , nở lại là một đứa lạ lùng.
Mục Diệu và Nhan Tuyết Kiều thuộc dạng đẹp nổi bật, đứa thế này mà lại không khiến người ta ngờ sao?
Có điều Mục Diệu cười cười nựng nựng con, vẫn khá thích đứa này, dù sao cũng là đứa con đầu mà.
Buổi tiệc ban diễn suôn sẻ, con ta được gia chủ đặt là “Tinh Thần”, Mục Tinh Thần.
ý từ bầu trời đầy sao khi sinh , “tinh thần đầy trời, sánh thiên mệnh”, đủ thấy gia chủ yêu thương thế nào.
Con của Nhan Tuyết Kiều thì được đặt là “Vân Lưu”, Mục Vân Lưu, “dưới trời”, thấp hơn một bậc.
Chút ẩn ý này, người ngồi đây ai nấy là tinh anh, hiểu rõ ràng, người thừa kế kế tiếp là ai, không còn ngờ.
Thế phần lớn khách mời tìm cách Mục Bạch, mấy năm nay phần lớn sản nghiệp do chàng quản lý.
Còn Mục Diệu chỉ ăn chơi, quản vài việc lặt vặt, vốn không sánh bằng Mục Bạch.
Nếu không nhờ Nhan Tuyết Kiều và mẫu thân nàng ta giở trò tráo con, hãm hại Mục Bạch là điềm , bọn họ làm sao có thể một bước đăng thiên?
Mục Diệu khó chịu vì bị lạnh nhạt, bèn ôm đứa con xí của mình đi quanh, định gây sự chú ý với gia chủ.
gia chủ đang bế đứa bé của ta từ tay Mục Bạch, nào có tâm trí liếc đứa ?
Ta Nhan Tuyết Kiều ngồi bên bàn, ôm ly rượu, sắc mặt u ám, rồi quay sang bước chỗ Mục Diệu.
Ta đùa giỡn với đứa bé đang bế, đưa tặng một chiếc khóa vàng :
“ tộc có một chiếc khóa bình an, cầu mong mọi sự thuận lợi.”
Mục Diệu đang buồn bực, hờ hững đáp một tiếng:
“Đa tạ.”
Ta mỉm cười trêu đùa đứa , nửa đùa nửa thật :
“Nhị đệ đẹp thế , muội muội lại là mỹ , sao đứa bé này chẳng giống hai người chút nào nhỉ?”
10.
“Không còn tưởng bế nhầm con ấy . Cũng may muội muội sinh mẹ đẻ, nếu chồng thì thật khó mà cho rõ.”
Nghe xong, trong mắt Mục Diệu lập tức hiện lên một tia ngờ.
Thứ nhất, đứa bé đúng là thật, thiên cũng kém.
Thứ hai, đứa bé sinh mẫu thân ruột Nhan Tuyết Kiều, không ngay trước mắt , rốt cuộc có nhầm hay không, ai mà được?
Lúc này, Nhan Tuyết Kiều đột nhiên phát điên, xông tới đẩy ta một cái:
“Tỷ đang bậy cái gì thế hả?!”
“Tỷ quên rồi à, chúng ta sinh ngày đấy! Chẳng lẽ con tỷ với con muội bị tráo à? con mới sinh thì giống ai ?”
Mục Diệu thật sự quay đầu ta, ai mà chẳng mong đứa con trắng trẻo, thiên cao là con ruột mình cơ ?
Ta thực sự lo ngại cho chỉ số thông minh của , lạnh lùng giễu cợt:
“Giỡn thôi mà muội muội, sao nghiêm túc thế?”
“Con ta giống hệt phu quân, y đúc từ một khuôn , đương nhiên không thể nhầm được. Thế ta mới tưởng… con cái thì phải giống phụ mẫu mới đúng .”