Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh cầm bút ký rẹt, nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ suýt xuyên qua giấy.
Giọng anh vẫn bình thản:
“Em nói đúng. Một nữa, ly là lựa chọn hợp lý.”
Lạnh lùng thật đấy. Chẳng chút do dự.
Nhưng… cũng phải thôi.
So với việc hồi cấp ba, mỗi tối thứ Bảy mười hai anh mở livestream xem tôi bài tập chuyện còn nhẹ nhàng.
Chỉ là… thấy anh ký dễ , tôi cũng hơi buồn.
Quen nhau bao , cứ tưởng anh sẽ ít nhất ngập ngừng một chút, nể mặt tôi mà đắn đo một giây.
Hóa , anh chẳng hề có chút cảm giác nào với tôi.
Chúng tôi đã thỏa thuận, trong vòng một sẽ đóng vai vợ hoàn hảo. Nhưng không bàn đến chuyện sống chung .
Tối đó, chúng tôi ngủ cùng giường – quay lưng lại nhau, giữa hai người cách một dải ngân hà.
May mà giường nhà anh rộng, nếu không… tôi cũng khó mà cưỡng lại việc vươn tay phạm tội.
Nhưng sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy…
Cả người tôi bạch tuộc quấn lấy anh, tay đang sờ tới sờ lui khắp cơ bụng và cơ n.g.ự.c rắn chắc của anh.
Anh dậy, không nói một câu, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Nửa tiếng sau mới bước .
Ôm gối và mền thẳng vào sách:
“Anh thường trực đêm, về trễ dậy sớm. Ở chung sẽ em khó ngủ. Anh ngủ sách.”
Tôi đến vẫn không nửa mê nửa tỉnh mình đã .
Chỉ sau buổi sáng hôm , anh… tránh tôi mấy liền.
Đáng ghét thật, đúng là bản mơ còn dũng cảm hơn tôi tỉnh!
4
Quản lý gọi điện tôi, mặt mày hầm hầm:
“Có hai không gặp mà mày đã có rồi là !?”
Tôi gãi đầu:
“Chính cũng thấy đột ngột.”
“ hình tượng tiểu công chúa độc chuyển thành bà vợ rồi à? Mau đưa ảnh xem thử, còn điều chỉnh lại kịch bản hình tượng mày.”
Trớ trêu thay, tôi với Biên chẳng có lấy nổi một tấm ảnh chụp chung, ngoài … giấy đăng ký kết .
Con nhìn một , nhíu mày:
“Anh ta… nhìn mày có điểm nào hợp nhỉ?”
“…”
“, ít cũng là một mỹ nhân đấy nhé!”
Nó gật gù, giọng trầm trầm:
“Trông anh ta thông minh phết. Mày chắc sẽ bị lừa mà chết.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
“Chết cũng cam lòng, miễn là trước khi c.h.ế.t được vợ anh một cách trọn vẹn.”
“Chính thức rồi cố mà tận dụng nhé! nói thật, nếu mày ‘chuyển nghề’ thành hot girl khoe , đâu lại lên cả triệu follow đấy. mày có tiềm năng lắm.”
Tôi đã ngửi thấy mùi nguy hiểm:
“Thôi dẹp !”
tôi – Tần Thư – nói thế :
“Biên chính là tảng đá đóng băng mấy trăm trên đỉnh Everest, vừa lạnh vừa cứng.”
[ – .]
Tôi trả trong điện thoại:
“ mới tuyệt chứ còn !”
Cô im lặng vài giây rồi thở dài:
“Cạn với mày rồi.”
Ngừng một lát, cô lại hỏi:
“San San, với đầu toàn nước của mày, mày chắc hợp đồng nhân đó có lợi mày không? Nhỡ đâu bị bán còn không . Dù Biên không giống loại người đó.”
Tôi nói bừa:
“Chỉ cần trước khi bị bán được sờ cơ bụng tám múi của ảnh là đủ ! Tốt nhất là bế squat trăm luôn! Má ơi, là to!”
Tôi còn chưa hết hét lên
“Cạch” một tiếng, cửa chính mở .
Biên đứng sừng sững ở cửa, áo khoác dài đen thẫm, tay còn nắm chốt cửa, nhìn tôi đầy im lặng.
“Anh về rồi ạ?”
“…Ừm.”
Không có đặc biệt.
Chỉ là mấy không gặp, anh lại càng đẹp trai hơn thế ?
Tôi cuống cuồng cúp máy, chui thẳng vào bếp mở tủ lạnh, giả vờ bận rộn.
“Sắp đến cơm rồi, anh muốn ăn ? Em nấu .”
Anh đứng chặn tủ lạnh, nhìn tôi:
“Anh chưa bao nấu cơm ở nhà. Trong tủ chỉ có bia với trái cây thôi.”
Tôi xấu hổ đóng sầm cửa tủ lại:
“… gọi đồ ăn ngoài .”
Anh liếc tôi, muốn bật cười.
Tôi lúng túng:
“Đừng hiểu lầm, hồi nãy em chỉ nói xàm với thôi… với lại, cũng đâu nói về anh…”
Anh nhướn mày:
“Ồ? là em muốn sờ bụng ai khác ngoài anh?”
Tôi đứng hình:
“Hiện tại chưa.”
Anh gật đầu, giọng nghiêm túc:
“Trong thời gian nhân một , tốt nhất đừng có ai khác. Anh rất coi trọng hứa.”
Tôi toát mồ hôi tắm.
Cơm tối giao tới nhanh chóng.
Ăn xong, Biên lau miệng rồi hỏi thể tiện miệng:
“ mai em có rảnh không?”
“Tất nhiên! Em thừa thời gian. thế?”
“ đăng ký gấp quá, mình chưa khám tiền nhân. mai khám nhé.”
“Hả? Mình kiểu … cũng cần khám ?”
Tôi lỡ miệng, Biên lập tức nhíu mày.
Tôi luống cuống chữa:
“Ý em là… mình cũng đâu mật …”
“Cùng sống dưới một mái nhà, khi có bất ngờ.”
Ừ ha.
Nam nữ đơn , cùng – ai mà được…