Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Hải tôi dồn vào góc tường mà đ.á.n.h cho ra bã. Đến cuối cùng, khóc òa : “ , tất cả là do tôi bắt tôi làm, muốn đ.á.n.h thì đi đ.á.n.h tôi ấy, đừng đ.á.n.h tôi …”
Tôi thấy trên người chẳng còn chỗ lành lặn thì gõ một gậy cho ngất xỉu.
“Báo cảnh sát đi.”
“Không thể báo!” Ở ngoài , bác Cả gầm .
Con gái của nhà bác Cả sững sờ, cứ thế rơi hai hàng nước mắt.
Tôi thầm nghĩ là không báo cảnh sát được, ném Trần Hải ra ngoài như xách một con heo c.h.ế.t. Trần khóc lóc mà đỡ lấy con trai, nhưng bà không dám gây rối , chỉ đành lủi thủi ôm con trai nhà.
khi ra khỏi , vợ bác Cả khóc lóc và ôm lấy con gái mình, không ngừng gọi “cục vàng cục bạc”.
Con gái của nhà bác Cả cười khẩy, đưa tự tát mặt mình hai cái.
“Chuyện hôm nay, tôi không truy cứu, coi như trả cho các người!”
rồi, ấy đi thẳng lầu, tự khóa mình phòng, không còn động tĩnh gì .
Nửa đêm, sổ gõ.
Tôi trèo ra sổ, thấy con gái nhà bác Cả xách vali mà đứng nhà.
“Tôi đi đây, trước khi đi thì nhắc nhở cô một câu: ngày mai, đừng uống gì ở nhà, bố tôi còn nhiều mưu hèn kế bẩn lắm. Bọn vẫn chưa từ bỏ 500.000 đó, định ngày mai, đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê cả nhà ba người các người rồi đóng gói cô mà giao cho Trần Hải đổi lấy tiền, còn bố cô thì tạo ra một vụ t.a.i n.ạ.n giao thông. Như vậy, từ cô có thể đổi được 500.000, còn tài sản của bố cô thì bọn chiếm hết.” ấy trình bày toàn bộ kế hoạch một cách thản nhiên.
Tôi nghe hết thì không bất ngờ tí .
ấy nhíu mày: “Cô đoán trước rồi sao?”
Tôi xòe : “Nếu không thì sao? Một người đến con gái ruột còn có thể mang ra đổi tiền thì còn có thể đại từ đại bi mà tôi đi sao?” Chuyến trở vốn là một chuyến đi “ thịt không nhả xương”.
Bọn không có ý định buông tha cho tôi, tôi không có ý định buông tha cho bọn .
Con gái nhà bác Cả thở dài: “Cô rõ là được, tóm , chúc cô may mắn.”
rồi, ấy đưa ra: “Cho tôi mượn một bộ quần áo mặc đi.”
“Tại sao?”
Ánh mắt của con gái nhà bác Cả trở nên sâu thẳm: “Không người tốt bụng giặt hết quần áo của tôi thành giẻ rách rồi.”
Tôi: “…”
Ha ha, quên mất chuyện .
Sáng sớm hôm , con gái nhà bác Cả không còn ở đó. Gia đình bác Cả không hề sốt ruột chút sự biến mất của con gái, trái , còn đi đặt một bàn thức , mời cả nhà tôi dùng bữa một cách nhiệt tình. Hành động bất thường cứ như sợ người khác không đây là Hồng Môn Yến (*) vậy.
(*) Đây là tên một sự kiện nổi tiếng lịch sử Trung Quốc, xảy ra vào cuối thời nhà Tần (khoảng năm 206 TCN). Hạng Vũ mở một yến tiệc tại cổng Hồng Môn thết đãi Lưu Bang, với âm mưu ám sát Lưu Bang tiệc. Tuy nhiên, Lưu Bang trốn thoát được. Ngày nay, “Hồng Môn Yến” trở thành một thành ngữ, dùng chỉ một bữa tiệc bất hảo, một cuộc hẹn mang đầy hiểm nguy và âm mưu, nơi bề ngoài là hòa hảo, uống nhưng bên là những ý đồ đen tối, giăng bẫy.
Cả nhà ba người tôi nhìn nhau rồi uống một cách thoải mái. Dù sao đây là những món bình thường mà tôi vất vả lắm mới có được, không thì phí.
Mười phút bữa , tôi rất phối hợp mà ngất xỉu trên mặt đất.
Nụ cười của bác Cả biến mất, lộ ra bộ mặt thật: “Phì! Vì cái lũ vô dụng mà tốn công tôi quá!”
Vợ bác Cả khó chịu: “Thôi được rồi, đừng , mau đưa con bé sang nhà Trần đi, tiền chưa cầm được thì tôi thấy thấp thỏm lắm!”
“Bà lái chiếc xe cũ nát đó qua đây, đưa hai đứa đỉnh núi rồi đẩy bừa xuống một vách đá đó! Với bên ngoài thì cứ là nó nhà rồi. Qua mười ngày nửa tháng, cho dù có người tìm thấy thì đến xương chẳng còn!”
Tôi nhét vào bao tải rồi được đưa vào cổng nhà Trần Hải chao đảo.
Trần Hải có vẻ không tình nguyện lắm: “Không thể đổi người khác được à? Cô đ.á.n.h người đau c.h.ế.t đi được!”
Bác Cả không có thời gian mà nhảm: “Không phải là cho nó ngất đi rồi sao? Mày cứ phế nó đi, nó sẽ không đ.á.n.h mày được !”
“Thôi được rồi…”
Việc bàn giao hoàn tất, cánh đóng sập .
Trần Hải quay đầu tìm một cái búa, khi quay thì đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của tôi.
Tôi cười tủm tỉm, : “Cầm búa đ.á.n.h ai đấy?”
Trần Hải rùng mình: “Đánh… Đánh chính tôi…”
Ngay giây , chiếc búa sắt nhỏ rơi xuống người tạo nên âm thanh trẻo, vui tai.
Đó chỉ đơn giản là xả giận, tôi xách Trần Hải ra khỏi , tiện thuê một chiếc xe rồi lần theo định vị của bố rồi chạy thẳng đến ngọn núi hoang vắng ít người qua .
Trần Hải từ run lẩy bẩy lúc đầu chuyển sang gào khóc t.h.ả.m thiết: “Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi mà, tôi lỗi rồi! Buôn bán người là phạm pháp, tôi lỗi rồi, khi tôi sẽ tự đến sở cảnh sát! Hai tha cho tôi đi!”
Tôi thấy ồn ào, quát : “Im miệng! Còn là tao ném mày xuống đấy!”