Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nàng còn gọi tới một hồ yêu khác —
trắng như tuyết, gọi là Từ , hóa một thiếu niên tuấn tú.
Hai người họ ôm nhau, như đôi thần tiên quyến lữ.
Tốt thật đấy. Cuối cũng có người yêu thương, hộ nàng.
Lúc ấy ta biết, thật của nàng là Khởi Vân.
Một cái rất đẹp. Nàng mang bộ như mây ráng , cái ấy thật quá hợp nàng.
Khởi Vân rằng Từ sẽ hộ tống ta, đưa ta rời xa quê cũ, bắt cuộc sống .
Nàng ôm lấy ta, : “Viên Nguyệt, đây là sự viên mãn mà ta có dành cho con.”
Ta khẽ vuốt lưng nàng: “Mẫu thân, sau này người núi bái sư, phải chăm chỉ tu luyện nhé…”
Ta ngập ngừng, lòng đầy quyến luyến: “Nếu có núi, nhất định phải đến thăm con đấy.”
Nàng mỉm cười, trong long lanh ngấn lệ.
Ta chẳng ngờ, đêm thứ ba ấy, nàng lặng lẽ giường.
Ta nằm rạp nơi bệ cửa, len lén nhìn qua khe cửa sổ, chỉ thấy nàng kéo phụ thân và đệ ngoài, lộ móng vuốt dã thú, moi t.i.m bọn họ .
Xem đây là lần nàng làm việc này, chính nàng cũng sợ đến mức ngồi phệt đất, ôm trái trong tay, ngơ ngác chẳng biết làm sao.
Thì , câu hỏi hôm trước của nàng, là thật.
Nàng đối tốt ta, là để báo ân cho mẫu thân.
Mà m.ó.c t.i.m hai kẻ kia, là để báo thù cho mẫu thân.
Ta cố tình phát tiếng động.
Dưới bàng hoàng của nàng, ta bước tới, mang theo một chiếc nồi đất.
Ta gãi hỏi: “Trái ấy, nấu chắc ngon hơn đấy, phải không?”
Khởi Vân bật cười trong nước :
“Ta lại hồ đồ rồi, sớm biết vậy, đáng lẽ nên dùng pháp thuật mê hoặc con phải.”
Ta cười đáp: “Nghe bị hồ yêu mê hoặc sẽ tổn thọ, bởi thế người chưa dùng phép con. Con biết người không nỡ.”
Nàng cũng không thực sự mang người đi hầm, chỉ lặng lẽ đem cha và đệ ta chôn ở bãi tha ma hoang vắng.
Gió mưa bỗng trút như lũ, giữa cơn cuồng phong, nàng che chở cho ta, còn Từ che chở cho nàng.
Trong Từ lệ lấp lánh: “Khởi Vân, nàng cần gì phải khổ như vậy?”
Ta biết, nàng làm vậy là vì mẫu thân ta, cũng vì chính ta.
Phụ thân và đệ c.h.ế.t rồi, tảng đá đè nặng trong lòng ta cuối cũng rũ .
Chỉ ấy, Viên Nguyệt ta có bay giữa trời cao.
Nàng nhìn ta, nở nụ cười cuối : “Viên Nguyệt, đừng khóc… mẫu thân còn ở đây mà.”
Hôm ấy bị bán làm đồng dưỡng tức, chính mẫu thân ta cũng câu đó tới cứu ta.
Thì , bất kể là người hay yêu, là chim bay hay thú chạy — tình thương dành cho con cái, vẫn luôn giống nhau.
Trong gió mưa cuồn cuộn, sấm sét rền vang, thiên lôi giáng , nàng bị đ.á.n.h về nguyên hình.
Chỉ thấy một con hồ ly nhỏ, bộ như ráng chiều.
Ta ôm chầm lấy nàng, quay Từ :
“Đi thôi. Dẫn theo cả Đại Quất, chúng ta nhau đi đến chân trời , nhau hộ nàng lớn .”
Ta nhẹ vuốt lưng hồ ly đang ngủ mê, vừa cười vừa thở dài:
“Tiếc là ta tuổi thọ ngắn ngủi, e rằng không chờ nổi đến nàng hóa lại người…”
Sau đó, dưới sự vệ của Từ , ta rời quê xa xứ, xuất giá, sinh con, cả đời yên ổn.
Con gái ta thông minh lanh lợi, trở nữ quan tiên của triều đại, ta cũng nhờ con mà phong cáo mệnh.
Người trong thiên hạ đều truyền rằng, Hứa lão phu nhân có một con linh hồ rất sủng ái, toàn thân như ráng chiều, không già không c.h.ế.t. Cũng chính con linh hồ ấy là điềm lành, phù hộ cả nhà vinh hoa phú quý.
Về sau, ta sống thọ đến gần trăm tuổi, thiên tử triệu kiến.
Ta nghĩ, hẳn là nàng đang cho ta thêm thời gian, để ta có chờ nàng.
Vinh hoa phú quý rốt cuộc cũng chỉ là phù du.
tới cuối đời, ký ức mờ nhòa, ta như quay lại những năm tháng tuổi thơ.
Ta nhớ đến mẫu thân, cũng nhớ đến mẫu thân hồ ly của ta.
Trời thu , trái hồng vàng óng treo đầy cành cây.
Ta nằm trên ghế trúc, đón mặt trời ấm áp, tựa như đang ngủ trong lòng hai người mẹ.
Ngay ta sắp khép , ta nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang từ gian phòng nơi hồ ly thường ngủ.
Một cô nương mặc y phục chạy từ hành lang về phía ta.
Giống hệt như thuở xưa, nàng vẫn không giấu đôi tai hồ ly, giữa tóc còn vương một nhúm mềm, chạy nhảy tung tăng, nắng chiếu lấp lánh như kim tuyến.
Nàng mặc bộ y phục , như mây khói —
Từ : hồ ly sau tu người, sẽ lớn dần từ hình dạng hài đồng.
Bởi thế ta đã chuẩn bị cho nàng y phục năm một, dẫu có ta không còn, thì áo ta may cũng có thay ta chắn gió che mưa cho nàng.
Nàng lao vào lòng ta, thấy ta hấp hối, nụ cười ngây thơ liền hóa nét buồn rầu.
Giọng nàng còn non nớt: “Viên Nguyệt?”
Đến tận hôm nay, ta đã là trưởng bối của bốn thế hệ trong nhà, đã rất lâu rồi không còn ai gọi ta bằng cái ấy nữa.
Ta gom hết sức lực, mỉm cười dịu dàng.
Cánh tay đã chẳng nhấc nổi nữa, chỉ có dùng ngón tay khẽ vuốt vạt áo nàng.
Vừa vặn, chiếc áo ta may cho năm nàng tròn năm tuổi, rất vừa người.
Ta mỉm cười, nàng: “Tu phúc, tích đức…”
“Nguyện cho mẫu thân hồ ly của ta… một Kim Tiên.”
Ta chậm rãi nhắm lại.
hoàng hôn biết bao.
Mẫu thân hồ ly của ta, cũng tuyệt vời biết bao.
Hoàn.