Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Sáng hôm sau lên triều, vẫn như cũ, không ai dâng tấu.
Ta với tiểu hoàng đế lặp lại câu hỏi truyền thống:
“Có muốn tâu không?”
Không ai lên tiếng.
Tốt lắm, xem ra Nhiếp chính vương đã hoàn toàn nắm quyền, đám đại coi bọn ta như không khí rồi.
Ngày thứ lên triều, đại hành lễ, rồi… đứng im, đợi hết giờ về.
Ta thong thả cất tiếng:
“Hiện triều đình Đường quốc ta ắt hẳn trời yên biển lặng, quốc thái dân an, chư vị ái khanh chẳng có cần tâu, ôi, đúng là phúc khí cho thiên triều rồi.”
Ngay lập tức, thư bộ Hình nhào ra nịnh bợ:
“Là nhờ Thái hậu và Hoàng phúc trạch sâu dày, được trời xanh chiếu cố, nên dân chúng Đường quốc an cư lạc nghiệp, quốc gia hưng thịnh như hôm !”
Ta cười tủm tỉm, gật đầu:
“Lý thư nói phải. Đã vậy, triều đình có lẽ không cần nhiều quan viên như thế này nữa .”
“Chi bằng mọi người về quê trồng trọt, dưỡng thân an , chẳng phải tốt hơn sao? Hoàng , không bằng… cho vài vị đại cáo lão về quê sớm đi.”
Tiểu hoàng đế vui vẻ vỗ tay:
“ hậu nói đúng lắm! Các ái khanh đã nước mà lao tâm khổ tứ, giờ cũng đến hưởng lạc già rồi! Trẫm phê chuẩn!”
Thế là tiểu hoàng đế gọi Tổng quản thái giám mang danh sách , cầm bút son hí hoáy ký tên:
“Ơ, cái tên này nhiều nét quá… Tên này nghe có vẻ già rồi… Vị này hình như từ năm ngoái đã lấy cớ bệnh không lên triều… Còn cái vị hôm trước đòi nghỉ trẫm không duyệt ngân sách cho Bộ Công… Tất đều chuẩn, duyệt hết!”
Tể tướng sợ xanh :
“Bệ ! Ngàn vạn lần không thể! sắp xếp quan viên sao có thể làm trò đùa như vậy!”
Tiểu hoàng đế trợn mắt:
“Khanh cũng muốn về nhà? Ừm, cũng đúng, cũng lớn rồi…”
Tể tướng lập tức đổi giọng:
“Không không không! Bệ ! một lòng trung trinh, nguyện triều đình tận tâm cống hiến, tuyệt không dám cởi giáp quy điền, nhàn nhã hưởng phúc ạ!”
Tiểu hoàng đế dừng bút:
“Vậy được, tể tướng cứ ở lại. Ngươi mà về quê, trẫm lại phải nghe mấy ông già khác lải nhải.”
Từ đó không ai dám hó hé nửa câu.
Ta buông rèm nhiếp chính đến ngày thứ thì lời đồn “yêu hậu thao túng vua ngốc” đã lan khắp nơi.
Nhưng ta chẳng để tâm, dù sao cũng đuổi được mấy lão già cứ mãi đối đầu với ta rồi mà.
Ta với tiểu hoàng đế ăn tối vui đến nỗi mỗi người ăn thêm hẳn một chén cơm.
A Bình nhìn trái nhìn phải, thấy ta với tiểu hoàng đế đập tay ăn mừng, đầy âu lo:
“Những vị đại đó đều có thế gia chống lưng, lại còn cấu kết với địa phương,
Thái hậu và Bệ nhân Vương gia dưỡng bệnh mà tùy tiện làm thế, e là sinh biến.”
Ta vừa gặm cánh gà vừa nhai rôm rốp:
“Không sao . Hoàng thất Đường quốc ta trai tráng chẳng còn mấy ai, giờ chỉ còn tiểu hoàng đế và Vương gia. Cùng lắm… bọn họ lật hoàng đế để vương gia lên luôn cho rồi.”
Tiểu hoàng đế cười khanh khách:
“Vậy trẫm khỏi phải dậy sớm lên triều nghe mấy ông già lải nhải rồi! Cũng khỏi phải học hành, làm bài tập! Tuyệt quá!”
A Bình hai tay ôm trán, day mạnh thái dương, ta nghi hắn không xoa thì sẽ bị tử ta chọc tức mà c. hế. t mất.
Chắc hắn chưa thấy đứa con nít nào ham như tiểu hoàng đế, cũng chưa gặp thân nào lười biếng như ta.
A Bình đề nghị ta nên thăm Nhiếp chính vương, kẻo hắn bị đám đại thổi gió bên tai, thật sự nổi loạn.
Thế là ta làm bộ làm tịch, mang ít quà phủ Nhiếp chính vương.
Mọi người trong phủ đều bị đuổi ra ,
ta gõ cửa đi vào, mở miệng chào:
“Vương gia, bệnh ngài…”
Câu chưa dứt, vị Vương gia đáng lý nên nằm liệt giường kia đã giận dữ ném luôn bản tấu chương vào cánh cửa:
“Ta đã nói là phải bãi chức Hữu thị lang chứ không phải Tả thị lang! Hoàng đế không biết trái phải thì thôi, Thái hậu cũng không biết à?”
“Vẽ thêm vài nét chẳng phải có thể bãi miễn được nhiều người hơn sao?! Sao các người không thể chừa lại cho ta chút đường xoay xở hả?!”
Hắn nhìn thấy A Bình sau lưng ta.
người Vương gia đơ như tượng.
Ta thì… thật sự cạn lời nhìn trời.
Ngược lại, A Bình phản ứng cực nhanh, đảo mắt nhìn qua ta rồi lại nhìn Vương gia, bừng tỉnh:
“Thì ra… Thái hậu và Nhiếp chính vương bất hòa chỉ là diễn trò.”
…
Ầy, lộ rồi.
8
Hội nghị bên, không khí căng thẳng…
Căng thẳng cái con khỉ ấy.
Căng là ta với Nhiếp chính vương, chứ chỉ có A Bình là lạnh như tiền khiến bọn ta khúm núm không dám hó hé.
“Cho nên, Vương gia không có ý định mưu quyền đoạt vị?”
Nhiếp chính vương xua tay:
“Hoàng đế Đường quốc toàn c. hế. t yểu, ta không muốn làm hoàng đế! Giúp chất nhi trị quốc, tạm quản triều chính, đã là ta gánh vác trách nhiệm hoàng tộc rồi!”
“Vậy… Thái hậu cũng không thật sự muốn nhiếp chính triều cương?”
Ta rụt rè nói nhỏ:
“ triều sớm lắm, bản cung không muốn dậy sớm mà…”
A Bình hít một hơi thật sâu, phát ra câu hỏi đậm mùi bất mãn:
“ Đường quốc đến giờ sao vẫn chưa diệt vong vậy hả?”
Ta gãi mũi, lúng túng:
“Chắc tại… Đường quốc giàu tài nguyên, giao thông tiện lợi, còn… khá là có tiền?”
A Bình lạnh băng:
“Nói thật.”
Ta bĩu môi, sao dạo này hắn hung dữ thế?
“ gián điệp các nước quá nhiều, triều đình bị đục khoét như cái rổ, đấu mãi không ra ai làm chủ, đành để hoàng thất Đường quốc tiếp tục làm bù nhìn cho yên chuyện thôi…”
A Bình chẳng lấy làm bất ngờ.
Thực ra hắn sớm đã nắm rõ cục diện Đường quốc.
Dù sao hắn cũng phải người dễ bị bắt cóc sang nước khác làm nam một cách tùy tiện.
Nhiếp chính vương giả vờ khống chế tử ta, thật ra chỉ là muốn khiến người tưởng hắn đầy dã tâm, để các thế lực tự nguyện kéo đến ủng hộ, từ đó kết nối các mạch ngầm, xem rốt cuộc mấy nước kia muốn biến Đường quốc thành công cụ kiểu .
Tiểu hoàng đế bề trông ham lười học, suốt ngày cãi nhau với công chúa rồi khóc lóc, thực ra lại âm thầm đèn sách đến tận khuya, học hành vất vả đến nỗi ta nghi ngờ nó có lớn nổi nữa không.
Công chúa thì thật sự là ăn rồi ngủ, ngủ rồi , chán lại khóc đòi đi tìm thân, tìm xong thân thì lại chạy đến méc ta mấy chuyện chẳng đầu chẳng đuôi, vô ưu vô lo.
Còn ta…
[ – .]
Ta ấy à, từ một đứa dân nữ mồ côi không phụ không , sai một bước thành Thái hậu,
bị đám quý tộc cười nhạo chê bai, ta vụng về mà học cách bảo vệ giang sơn này, cái nơi nuôi sống ta, dù giờ nó đang chực chờ sụp đổ.
Đường quốc ở vùng Giang Nam phồn hoa, đất đai màu mỡ, cá ngon trái ngọt, tuy nhỏ nhưng lại nằm giữa bốn nước giao nhau, giao thông tiện lợi, thương nghiệp phát đạt, luôn có thương nhân nước đến buôn bán.
Tổ tiên triều ta mở cảng biển, cũng cho phép người ngoại quốc có tài, sống lâu dài trong nước, được vào triều làm quan.
Không thu thuế nặng, cũng không có lệnh giới nghiêm ban đêm.
Cho nên hơn hai trăm năm , dân Đường quốc sống sung túc đủ đầy, nhà nhà dư gạo, trò , ca múa, truyện chữ, ẩm thực tinh xảo vang danh thiên .
Nhưng mà…
Nguy cơ đã sớm nấp trong phồn hoa ấy.
Thế gia giàu nứt đố đổ vách, làm quan cầm quân chỉ để mua danh đổi họ.
Đừng nói cấm vệ hoàng cung lỏng lẻo như không, mà tướng sĩ biên phòng cũng chẳng có ai thực sự biết đánh trận.
Quan thì ham sống sợ c. hế. t, dân thì mải mê hưởng lạc, chẳng mấy ai nhận ra nước láng giềng đã binh mạnh cường, dã tâm lộ rõ.
Chỉ tiếc, phu quân ta tuy chăm chính sự nhưng bệnh nặng sớm qua đời.
Ta thường lén lút ra khỏi cung, đi dạo bên .
Nhìn thấy nơi nơi ca múa thái bình, người người tươi cười, ai cũng tưởng chỉ cần vui vẻ là quốc thái dân an mãi mãi.
Nhưng đó phải điềm lành phồn thịnh , rõ ràng là điềm vong quốc!
Ta… không muốn làm một vị Thái hậu mất nước.
9
Trên đường hồi cung, ta chủ động hỏi về thân thế của A Bình.
Hắn nói phụ thân hắn là Phiêu Kỵ tướng quân, vậy từ nhỏ hắn đã lớn lên trong quân doanh, một thân võ nghệ kiêu ngạo hơn người.
đã đoạt giải đầu trong cuộc săn mùa thu, lăm đánh bại địch ở trong quân, được phong làm Thiếu tướng quân.
ấy, hắn đầy khí thế, như cá gặp nước trong quân đội, cùng các tướng sĩ ăn thịt uống rượu, cưỡi ngựa b.ắ.n tên, oai phong vô cùng.
Thời điểm đó, triều cục Đại Lam như căng dây đàn, ngay bọn họ trấn thủ biên quan cũng bị trận gió từ hoàng cung thổi đến làm chấn động.
tám , hắn theo phụ thân hồi kinh thăm thân, tỷ thí với các tướng sĩ ở diễn võ trường, giành được tiếng hoan hô vang dội.
Nhưng đó, công chúa Đại Lam lăm bỗng để mắt đến hắn, mà nàng đã có , liền muốn giữ hắn làm nam .
Một Thiếu tướng quân đường đường chính chính, trong một đêm trở thành trò cười cho thiên .
Từ đó về sau, hắn bị nhốt trong phủ công chúa suốt bảy năm, chí lớn không thể thi triển.
Phụ thân hắn nhân cớ nội tổ phụ qua đời mà về quê chịu tang, một đi là tám năm, không hỏi han chuyện quân vụ nữa.
Trong thời gian đó, không ít đồng liêu cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị thái tử, cuối cùng thất bại, bị bắt, bị chém, thậm chí tru di cửu tộc.
Chỉ có nhà hắn là may mắn thoát nạn.
“Bảy năm!” Ta kinh ngạc, “ Tình cảm công chúa đó đối với ngươi thật dài nha.”
A Bình lại khẽ cười khổ, chậm rãi lắc đầu:
“ đó công chúa còn nhỏ, chỉ là tính tình trẻ con. Ta lại ôm oán giận trong lòng, ngày ở lì trong viện , hiếm cho nàng sắc tốt.”
“ thì ghen tuông như bình giấm, trông chừng nàng rất sát. Mỗi lần nàng đến tìm ta , liền bị phạt chép sách.”
Ta bật cười:
“Thì ra nữ đế Đại Lam cũng có như thế… Khụ khụ, ta lỡ lời rồi.”
A Bình hình như cũng thấy buồn cười, tiếp tục nói:
“Sau đó vào cung làm loạn, công chúa liền bị phạt đi hoàng lăng suy ngẫm, một đi là bảy năm. Đến nàng trở về, mọi thứ đã đổi thay.”
A Bình phát hiện, tiểu cô nương năm nào nhìn hắn với ánh mắt sùng bái hắn giành được giải nhất trong buổi săn thu.
đã trở thành đại công chúa ôm chí thiên , bụng đầy thi thư, kiên cường quyết đoán.
Vài năm ấy, Đại Lam gặp không ít thiên tai nhân họa, phương Bắc lại có Nhạn quốc quấy nhiễu, hoàng đế thì đắm chìm tu tiên, vương gia thì say mê tranh quyền, còn triều đình thì có vô số khoản sổ sách mờ ám càng l.à.m t.ì.n.h hình thêm tệ.
A Bình liên hệ với gia đình, cũng nghĩ đến trợ hoàng tử lên ngôi, cứu vớt Đại Lam.
Nhưng nhìn công chúa ngày ngày Đại Lam mà lao tâm khổ tứ, cần cù mưu lược, hắn bắt đầu nghi ngờ: sao hoàng tử vương gia có thể làm hoàng đế, còn công chúa thì không?
Ta nhìn ánh mắt A Bình chứa đầy vẻ tán thưởng và hoài niệm, trong lòng dâng lên một trận chua xót, lại không thể không thừa nhận:
“Nàng thật lợi hại. Ta… ta không bằng nàng, vừa ngốc, lại không có người trợ, bên cạnh cũng chẳng có mấy người thân cận, nếu không Đường quốc cũng không bị thâm nhập đến mức này. Thật vô dụng mà.”
A Bình dừng chân, xoay người nhìn ta, nhưng lại nghiêm túc nói:
“Thái hậu chớ nên tự coi nhẹ . Nếu không phải hôm tình cờ, ta cũng không nhìn ra các người và Nhiếp chính vương lại đang diễn kịch trong phối hợp. Chỉ e người khác còn bị các người xoay mòng mòng.”
Nghe hắn nói vậy, tâm trạng ta lại tốt lên.
Hê hê, ta cũng thấy diễn xuất của không tệ chút nào.
10
Ta thấy A Bình chăm chú dạy dỗ công chúa, lại cùng các nam khác góp sức bày mưu tính kế, cứu Đại Lam khỏi cảnh nguy nan.
ấy ta hiểu, ngay từ đầu, đã chẳng hề để tâm đến chuyện nhi nữ tình trường, mà một lòng một dạ muốn giúp công chúa đăng cơ xưng đế.
Thế là A Bình bắt đầu dạy công chúa binh pháp, dẫn nàng ra chiến trường, cùng nàng đại chiến với đại quân Nhạn quốc suốt năm tháng, cuối cùng khải hoàn trở về.
công chúa xưng đế là điều lòng người hướng , mấy vị nam vốn không hề có tình cảm dây dưa với công chúa cũng đều được giải trừ thân phận, khôi phục tự do.
“Ta ở trong phủ công chúa chín năm, được tự do, liền nghĩ muốn đi đây đi đó, cứ thế xuôi nam, vừa Đường quốc…”
Hắn ngừng một chút, mỉm cười nhìn ta:
“Thì bị Nhiếp chính vương bắt lại làm nam cho Thái hậu rồi.”
Ta chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác, liền nắm lấy nhược điểm của hắn mà không buông:
“Ngươi chẳng phải nói là có năm kinh nghiệm? Nói dối sao?”
A Bình gật đầu qua loa: “Thái hậu chẳng phải cũng có nói thật?”
Được rồi, chuyện này ta đúng là chẳng có lý lẽ để cãi lại.
Sắp đến cửa cung, A Bình nói: “Thật ra, trị quốc không nhất thiết phải hiểu biết cổ kim, biết dùng người cũng đã là tốt rồi.”
Ta như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Dùng thế nào?”
A Bình nhướng mày, nhếch môi, chẳng hiểu sao lại mang vài phần vẻ lưu manh:
“Người trung quân ái quốc nhưng cổ hủ thì cho dạy Hoàng cách trị quốc; kẻ biết giữ nhưng tham tiền thì sai đi tra sổ sách, tịch thu tài sản, thu thuế lấy tiền; bọn cấu kết ngoại bang, chỉ biết lợi ích thì Thái hậu với Hoàng có thể cứ giả vờ hồ đồ, viện cớ mà diệt trừ.”
“Nếu gây chuyện lớn, không dễ che giấu thì nhờ Nhiếp chính vương ra , thuận tiện cũng củng cố thêm quan hệ. Còn nếu thật sự chướng mắt, Thái hậu muốn phạt muốn đánh thì cũng chẳng sao .”
Qua người thanh niên trước mắt, ta như thấy được hình bóng vị thiếu niên tướng quân năm xưa, mấy, ý chí hào hùng.
Hẳn là người không nhiễm bụi trần, đôi nghịch ngợm gây chuyện, nhưng ra trận lại có thể tung hoành tứ phương.
Tiếc là ta không gặp được hắn sớm hơn.
Hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng:
“Ngươi là Thái hậu Đường quốc, trong những không mấy quan trọng, ngươi có quyền được tùy hứng.”
Tim ta run rẩy, mắt không chớp mà cay xè.
Ta không nhịn được kéo tay áo hắn lại:
“A Bình, ta thật sự rất muốn hôn ngươi, công của nam có khoản này không?”
A Bình sững người trong chốc lát, rồi khẽ cười.
Hắn chủ động nghiêng người gần, cùng ta bốn mắt nhìn nhau:
“Dân phong Đại Lam cởi mở, nhưng nam ta xưa , chỉ muốn gần gũi thân thể với phu nhân của . Thái hậu, không biết người muốn hôn chỗ nào?”
Ta: “…”
Ta nhất thời khó xử:
“Vậy… vậy hay là để ta đi hỏi Lễ bộ trước, Thái hậu nếu muốn tái giá thì phải làm thủ tục ?”