Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Bạn bè đều ghen tị tôi có bố mẹ trọng nữ khinh nam.

Trời lạnh thì nhắc tôi mặc thêm áo.

Bị bệnh thì nhắn tôi nhớ uống thuốc.

Tôi tiện miệng khen xúc xích ngon, họ liền mỗi năm không thiếu một , tự đi thịt heo đen rồi đích thân cho tôi.

Họ nói tôi là món quà của ông trời, còn em trai là kiếp nạn.

Mọi chuyện trong nhà đều phải dựa vào tôi, em trai thì không trông mong gì được.

Tết Trung Thu năm nay, bố mẹ đặc biệt cho tôi mấy cân xúc xích.

Sau đó, cho em trai nhà.

Trước khi biết chuyện đó một giây, tôi còn đang khoe với chồng là bố mẹ tôi cỡ nào.

Bố mẹ nói tôi là cái áo bông nhỏ ông trời gửi đến để báo đáp, còn em trai thì ngược , là đến đòi nợ.

Chồng tôi cười, không nói gì.

Tôi còn trêu ấy là ghen tị à.

Bố mẹ là giáo sư đại học, ngày thường nói chuyện học thuật, tin tức thời sự, chẳng bao thấy họ thân mật tình gì.

Lúc đó, nhỏ gửi cho tôi một tin nhắn.

Tôi không nhỏ này lắm.

ông ấy từng mượn tiền bố tôi nhưng bị chối không chí thú ăn, đó quan hệ hai bên không tốt.

Đây là ông ấy nhắn tin cho tôi.

Tôi nhìn nội dung, suýt không tin vào mắt .

“Tiểu Tây, bố cháu nhà được đền bù giải tỏa cho em trai cháu rồi.”

Phản ứng tiên của tôi là: không thể nào!

Bố mẹ nói người họ nhất là tôi, con gái thì phải chiều chuộng.

Còn em trai, họ bảo nó là thằng con trai cẩu thả, chịu đựng giỏi, không cần lo.

Ngược , tôi còn là người em trai hơn cả bố mẹ.

lúc tôi bắt đi kiếm tiền, gần như tất cả điện thoại, giày dép, máy tính của em trai đều là tôi .

cười ngốc nghếch nói chị là tuyệt nhất.

nói bố mẹ âm thầm hết nhà cho em trai, tuy tôi không tin, nhưng không tránh khỏi thấy rối bời.

Chồng thấy sắc mặt tôi không ổn, liền có chuyện gì.

Tôi tin nhắn cho xem.

xem, có phải cố tình phá hoại quan hệ em với bố mẹ không?”

Chồng không trả lời thẳng, tôi:

“Xây dựng tình nhờ xúc xích thôi sao?”

“Sao nào bố mẹ xúc xích cho em?”

“Em nhìn cái tủ lạnh nhà xem, sắp không chứa nổi nữa rồi.”

“Em gì, không gì, sao không nói thẳng với bố mẹ?”

Tôi liếc một cái:

không đâu. đó em về nhà tiện miệng khen một câu là ngon, thế là bố mẹ nhớ mãi.”

“Họ cho em quanh năm không thiếu nào. bảo em nên nói sao? Không lẽ chối lòng tốt của họ?”

“Đó chính là khác biệt giữa và không .”

“Nếu ngay cả lời thật lòng không dám nói, vậy có gọi là yêu thật sự không?”

Chồng tôi bình thản .

Tim tôi chùng xuống.

Tôi nhớ , em trai ở trước mặt bố mẹ, gì không gì, chưa bao ngại nói.

“Mẹ, con không màu áo này, đừng nữa.”

“Mẹ, con bay về trường, đi tàu lâu lắm.”

“Mẹ, con nhà, giúp con gom tiền đặt cọc đi.”

Bố mẹ than thở: “Thằng này đúng là đến đòi nợ.”

“Nhìn chị mày học, sao không được như chị – chuyện, biết điều?”

Em trai thì cười toe:

“Con biết , bố mẹ chị nhất.”

“Chị là áo bông, con là cái lưới rách.”

tiên tôi tự : tại sao tôi không dám nói thật lòng với bố mẹ?

Là sợ họ thấy tôi không chuyện, không đáng yêu sao?

Vậy thì tại sao em trai không sợ?

“Đinh đông” – điện thoại có vài tin nhắn đến.

Là mấy tấm ảnh.

Chắc sợ tôi không tin, nhỏ gửi cả ảnh bố mẹ và em trai ở phòng quản nhà đất.

Chụp ngày trước.

Tôi nhớ hôm đó, tôi còn tranh thủ nghỉ trưa đi đồ, gọi video cho mẹ.

Tôi màu khăn lụa và áo khoác nào, để dịp lễ tôi mang về tặng.

Bà không hề nhắc gì việc em trai về.

nhớ , lúc đó góc máy bà cố ý hướng ra đường, chắc sợ tôi nhận ra bà đang ở phòng quản nhà đất?

Tôi trằn trọc suốt nửa đêm, mới ra một chút.

Tại sao tôi không dám nói tôi không ăn xúc xích?

Có lẽ tình quá hiếm hoi.

Ngoài lời quan tâm và khen ngợi, đó là bằng chứng duy nhất cho tình yêu bố mẹ dành cho tôi.

Nên tôi không dám chối, sợ chối rồi thì không còn gì nữa.

Em trai thì gì có đó.

Còn tôi, là cho gì nhận đó.

Chồng thấy tôi không ngủ được, liền :

chuyện nhà sao? Em có từng nghĩ sẽ lấy nhà của bố mẹ không?”

Tôi lắc , nghẹn ngào:

“Em chưa bao nghĩ đến mấy nhà đó.”

“Nhưng đó là . nhà.”

“Họ nói với em một tiếng được. Nhưng họ chẳng thèm em, im lặng hết cho em trai.”

“Họ có từng nghĩ đến xúc của em không?”

Chồng vỗ về:

“Chắc họ nghĩ đến xúc của em nên mới không nói.”

“Nhà là của họ, họ có quyền xử .”

thấy, trước đến nay, em gồng gánh quá nhiều trong gia đình rồi.”

“Hay là nhân cơ hội này, buông bớt đi?”

Tôi gật .

Có những đạo , trí rất rõ.

Nhưng xúc thì không theo lẽ.

Có lẽ tôi hơi cố chấp.

Tôi bất giác kéo chăn .

Điều hòa phòng ngủ để hơi lạnh, dù đắp chăn dày tôi vẫn thấy lạnh.

Một đêm dài, tôi mơ thấy thuở bé, đứng một giữa cánh đồng tuyết trắng, bốn phía không một bóng người.

Tùy chỉnh
Danh sách chương