Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

Tôi dữ rời khỏi nhóm chat.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Em nhắn tin: “Chị, chị lại rời nhóm? người chỉ là lo lắng thôi, chị đừng thật mà?”

Tôi: “Không rời nhóm để làm gì? Ở lại người c.h.ử.i tôi à?”

Tôi chặn em .

Không để ai thấy mình đang khóc, tôi vội chạy vệ sinh.

Lúc vừa rời khỏi phòng họp, nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi của mẹ, tôi còn định tối nay làm thêm để có về sớm .

Nhưng bây , tôi chỉ nói chính mình: Lâm Tiểu Tây, tỉnh lại đi.

Tôi gần trốn chạy khỏi ty về .

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại sau lưng, sức lực chống đỡ tôi suốt thời gian qua sụp đổ hoàn toàn.

Tôi ngồi sụp xuống nền đất ngay cạnh cửa.

Chồng tôi bước ra từ phòng làm việc, không hỏi gì, chỉ im lặng bước tới ôm chặt lấy tôi.

vòng tay anh ấy, tôi cuối cùng bật khóc thành tiếng.

“Họ nói thương em nhất…”

“Hôm nay, em chỉ nói không về sớm giúp việc, mà bố em trách móc em suốt hai tiếng đồng hồ.”

“Họ dựa đâu… dựa cái gì mà nói em thế?”

Chồng nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, an ủi: “Vì họ đã quen hy sinh của em rồi, Tây Tây.”

“Em ngoan ngoãn, chu đáo, cái gì cũng theo.”

em không còn lời nữa, họ dùng tâm lý để thao túng em, để tiếp tục kiểm soát em.”

“Đó không phải lỗi của em, mà là nhận thức của họ có vấn đề.”

“Họ còn nói những gì họ làm cho em là uổng phí…”

“Nếu thực thương em, nói ra những lời đó?”

“Chỉ khi em lời, hy sinh, em tốt, đáng được ?”

“Không, không phải .” Giọng anh kiên định và ấm áp. “ tốt đẹp của em là do lòng tốt và tình từ trái tim em.”

“Em thấy đấy, ở ty, sếp sẵn sàng cho em thêm cơ hội không chỉ vì thấy được năng lực của em, mà vì em xứng đáng được trao cơ hội.”

lòng anh, em thông minh, kiên cường, tốt bụng, là người không ai có thay thế.”

“Nếu họ không trân trọng em, thì đó là mất mát của họ.”

“Chúng ta không để người không thương mình quyết định mình có đáng được hay không.”

Chồng tôi vốn là người ít nói, nhưng hôm nay anh nói rất nhiều.

Tôi dựa n.g.ự.c anh, tiếng tim anh đập đều đặn, cảm xúc cũng dần lắng xuống.

“Em thật không về nữa. Nhưng là sinh nhật ông, không không về.” Tôi khẽ lẩm bẩm, lòng đầy giằng xé.

Lần tiên đời, tôi không quay về ngôi đó.

Chồng tôi im lặng lúc rồi nghiêm túc nói: “Sinh nhật ông nội là chuyện nên về. Nghi lễ cần làm vẫn nên làm.”

“Tây Tây, điều em cần làm là thiết lập ranh giới của riêng mình.”

“Để họ hiểu rằng, tình hy sinh của em không phải là vô điều kiện, không có giới hạn và đương nhiên phải có.”

“Ừm. Nếu họ vẫn cứ đối xử em , thì ăn xong tiệc sinh nhật, mình đi ngay.”

Chồng gật , rồi quay nhìn về phía tủ lạnh: “Còn mấy cây lạp xưởng kia, em không thích thì để anh xử lý nhé?”

Tôi nghĩ lúc, do dự nói: “Thôi để từ từ ăn, rồi cũng hết.”

Chồng bất lực cười nhẹ: “Được, tùy em.”

tiên của kỳ nghỉ.

Tuy mắt tôi vẫn còn sưng, nhưng không còn cảm giác lo lắng phải vội vã về làm việc năm, lòng thoải mái hơn chút.

Tôi bò dậy, thư phòng tiếp tục hoàn thiện bản kế hoạch dự án.

Tôi nghĩ, dù lần này về cũng phải mất bốn, năm quay lại, nên việc phải tranh thủ làm trước.

lát sau, điện thoại chồng tôi bắt reo liên tục.

Là em tôi gửi tin nhắn thoại cho anh ấy: “Anh rể à, không bố mẹ em nói gì, hình chị em rồi, còn chặn cả em.”

em xin lỗi cũng không liên lạc được, đúng là rối thật.”

“Hay là anh nói giúp em chị tiếng, cứ nói là lỗi gì cũng do em hết, bảo chị đừng bố mẹ nữa.”

Tôi thật không ngờ em mình lại “trà xanh” .

Vừa bày ra dáng vẻ đáng thương cao quý, vừa tự tách mình ra khỏi trách nhiệm.

Tôi thật khó tin đây là đứa em từng chạy theo tôi, nói thương chị nhất trên đời.

Chồng tôi lạnh nhạt đáp: “ đã không sai ở đâu thì gọi là xin lỗi được? Chị chưa bao là người không lý lẽ.”

“Anh rể nói đúng. anh và chị khi nào về? Em đón hai người.”

mùng 3 nhé. Anh mùng 3 được nghỉ, chị về cùng anh.”

Em tôi dò hỏi: “ chị có về trước được không? Không có chị, rối mớ bòng bong, chỗ ngồi cũng chẳng có.”

Chồng tôi đáp giọng không lạnh không nóng: “Chị làm việc vất vả suốt nửa năm, khó khăn lắm được nghỉ ngơi, mà người chỉ chờ chị ấy về làm việc à?”

“Cả chỉ có mỗi chị làm việc ? còn tổ chức tiệc sinh nhật làm gì nữa?”

Tôi chưa từng thấy chồng mình nói chuyện gay gắt , bình thường anh nhẹ nhàng, chắc lần này anh cũng tức rồi.

Em tôi ấp úng nói vài câu rồi không nói thêm gì nữa.

Tôi giơ ngón cái chồng, rồi lại vùi việc.

Phải nói là may mà có việc để bận, nếu không chắc tôi trầm cảm mất.

trưa, chồng bảo tôi nghỉ chút, anh tiệm món Quảng Đông mà tôi thích nhất mua về bát canh thích cho tôi.

Anh tôi tâm trạng không tốt, còn mua thêm cả hoa tulip mà tôi thích nhất.

Tôi vừa uống được hai hớp thì điện thoại anh reo, là mẹ chồng gọi .

Tùy chỉnh
Danh sách chương