Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhà mới của chúng ta, thành một cảnh tượng đặc sắc trong thành.
Buổi sáng.
Vừa có tiếng đọc vang vọng, vừa có tiếng vũ luyện rầm rập.
Ban ngày.
và Lâm Vấn chơi uống trà trong vườn, ta và Hách Thành đấu võ ở sân luyện.
Buổi tối.
Cả nhà tụ tập ăn cơm.
Trên bàn ăn, luôn là một nửa tao nhã, một nửa hào sảng.
Thẩm Thừa tướng và Lâm Tướng quân ban đầu còn chướng nhau, chẳng ai chịu .
Về sau, vì nhớ cháu ngoại.
Đành ngậm ngùi cùng nhau .
rồi, phong cách càng đặc sắc hơn.
Thẩm Thừa tướng: “Hằng nhi, lại đây, ngoại công kiểm tra đọc Tả Truyện đâu rồi?”
Lâm Tướng quân: “Anh nhi, lại đây, ngoại công xem mã bộ có vững không!”
Hằng và Hách Anh, hai đứa nhỏ, đầu to đấu.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ầm ĩ mà ấm áp.
Ta và Lâm Vấn.
Từ xa lạ ngượng ngùng, nên thiết.
Chúng ta vốn là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng lại giống nhau đến kỳ lạ.
Cùng bị ép lớn lên trong môi trường không thuộc về suốt hai mươi tám năm.
Nàng học được dịu dàng trong khô cằn.
Ta học được sắc bén trong thư nhã.
Chúng ta đều đã sống đúng với .
Hôm đó.
Ta đang lau bảo rìu trong sân.
Lâm Vấn bưng một bát sơn trà ô mai mát lạnh đến.
“Trời nóng, uống một bát mát.”
Ta nhận lấy, uống cạn.
“Sảng khoái!”
Nàng ngồi xuống cạnh ta, nhìn cây rìu trong ta, ánh có chút mơ màng.
“Ngươi không? Hồi nhỏ, cha ta bắt ta luyện võ. Ông nói nữ tử cũng cần có năng lực tự vệ. Nhưng mỗi lần thấy binh khí là ta sợ.”
ta ngừng lau rìu một chút.
“Cha ta thì ép ta đọc . Ông nói, nữ tử vô tài là đức là nói vớ vẩn. Thẩm gia phải tài cao tám đấu.”
Chúng ta nhìn nhau, cùng bật .
“ ra,” Lâm Vấn nói nhỏ, “ta rất ngưỡng mộ ngươi.”
“Ngưỡng mộ gì? Ngưỡng mộ ta một rìu bổ đôi giả sơn?”
“Ngưỡng mộ tự do của ngươi. Ngưỡng mộ vô úy của ngươi.”
Nàng nói: “Ta muốn thành người ngươi, nhưng ta không làm được.”
Ta nhìn nàng.
“Ta cũng ngưỡng mộ ngươi.”
“Ngưỡng mộ gì? Ngưỡng mộ ta hai bước là thở hổn hển?”
“Ngưỡng mộ dịu dàng của ngươi, có thể hóa giải mọi sát khí. Ngưỡng mộ tài hoa của ngươi, nhìn thấu thế lòng người.”
Ta nói: “Ta cũng muốn thành ngươi, nhưng ta học không nổi.”
Chúng ta lại lặng im.
Hồi lâu, ta mở miệng.
“ ra… thế cũng rất tốt.”
“Sao cơ?”
“Chúng ta không cần thành nhau.”
“Ngươi là ngươi. Ta là ta. Chúng ta là Thẩm Vấn, là Lâm .”
“Cũng là Thẩm Nhược , là Lâm Vấn. Chúng ta là của Thừa tướng, cũng là của Tướng quân.”
Ta đứng dậy, vươn vai.
“Chúng ta là tất cả, cũng chẳng là gì. Chúng ta là… .”
Thẩm Vấn ngẩng đầu nhìn ta, trong lấp lánh ánh sáng.
Nàng rồi.
Nụ rực rỡ từ đáy lòng.
“Ngươi nói đúng.”
Kể từ ngày đó.
Mối quan hệ giữa chúng ta, cuối cùng cũng không còn khoảng cách.
Chúng ta thành tỷ muội .
Cùng nhau dạo phố.
Nàng chọn phấn son ta, ta chọn d.a.o găm phòng nàng.
Cùng nhau dạy dỗ đám trẻ.
Nàng dạy đọc viết chữ, ta dạy rèn luyện thể.
Gia đình của chúng ta.
thành cảnh sắc độc nhất vô nhị trong thành.
Văn thần và võ tướng đều không dám tùy tiện đắc tội.
Vì chọc chúng ta.
Là chọc cả Thừa tướng phủ lẫn Tướng quân phủ.
Còn chọc luôn Trạng nguyên lang và Phiêu kỵ tướng quân.
Món … không đáng để đổi.
thể , dưới giám sát và chăm sóc của ta, đã khá hơn nhiều.
Tuy vẫn không thể cầm đao cưỡi ngựa, nhưng chí ít hai bước cũng không thở dốc.
Hắn hiện tại thích nhất là đ.á.n.h với Hách Thành.
Một người tính kế thần.
Một người xuống không hối hận.
Một ván , có khi đ.á.n.h từ sáng đến tối.
Cha ta và Lâm Tướng quân, từ kẻ thù không đội trời chung…
Giờ thành… bằng hữu chí cốt kiểu “chọc là phải”.
Họ tranh cãi suốt vì cháu ngoại nên học thêm một trang , hay tập thêm một khắc mã bộ.
Nhưng nếu có người ngoài dám nói xấu nhà ta.
Hai người họ lập tức đồng lòng, tường sắt vách đồng.
Cuộc đời ta, bắt đầu từ một trò đùa tréo ngoe của số phận.
Nhưng cuối cùng lại một kết cục ấm áp, huyên náo và viên mãn.
Ta từng rằng, cuộc đời là một cuộc phản kháng.
Phản kháng kỳ vọng của cha.
Phản kháng ánh thế gian.
Sau ta mới hiểu, cái gọi là số phận…
Chẳng qua là lựa chọn của .
Hôm đó.
lại đang đọc trong đình.
Ta đến, từ phía sau ôm lấy hắn.
“Nghĩ gì vậy?”
Hắn đặt xuống, nắm lấy ta.
“Ta đang nghĩ, nếu năm đó không bị tráo đổi, thì mọi chuyện sẽ ra sao?”
Ta suy nghĩ một lát.
Nếu ta sinh ra ở Tướng quân phủ, có lẽ đã thành một nữ tướng, chinh chiến sa trường.
Nếu hắn cưới Thẩm Vấn , có lẽ sẽ là cặp vợ chồng khuôn phép, tương kính tân.
“Vậy có cưới nàng ấy không?” Ta hỏi.
mỉm .
Hắn xoay người, nhìn ta.
“Ta không . Ta , hai mươi tám năm trước, ta chẳng hay nàng ở đâu.”
“Nhưng mười năm trước, trong đêm Thượng Nguyên, ta thấy nàng đá một tên công tử bắt nạt cô bán hoa rơi xuống hồ.”
“Từ khoảnh khắc ấy, ta đã , đời ta cưới nàng.”
Chúng ta gặp nhau.
Không phải vì nhầm lẫn phận.
Mà là vì.
Ta là ta.
Người duy nhất ấy – Thẩm Nhược .
Ta bật .
“Vậy vì sao ta chịu gả một bệnh nhân không?”
“Sao vậy?”
“Vì cả thành, công tử gặp ta đều tránh xa. có bước , còn đưa ta một chiếc khăn , bảo ta lau bùn trên .”
Ta nhìn hắn.
“ , là kẻ sĩ gan to nhất ta từng thấy.”
Hắn ôm ta vào lòng, thì thầm bên tai.
“Phu nhân, quá khen rồi.”
Phía xa.
Mặt trời chiều ấm áp.
Lũ nhỏ nô đùa trong sân, Lâm Vấn và Hách Thành đang chuẩn bị bữa tối.
Thẩm thừa tướng và Lâm Tướng quân, lại vì ván mà cãi nhau đến trợn trừng râu.
Phàm trần, là thế
.
Tốt .
hết