Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đúng lúc ta nghĩ phen c.h.ế.t chắc, sói đàn chợt cau mày, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trên người chúng ta, biến sắc:
“ nãi nãi nguy hiểm rồi à?”
Ta ngơ ngác: “* nãi nãi các ngươi là…?”
(* nãi nãi: Bà cố – tức là mẹ của bà nội).
Kỳ lạ , thử thách tộc hổ đâu có thấy mũi tộc sói bao giờ?
“Chính là mẫu thân ngươi – Quân Tầm Thu! Ta với ngươi rồi , bà nuôi dưỡng tổ mẫu ta, vậy tức là bà là nãi nãi của ta! Huynh đệ, nãi nãi nạn! Theo ta cứu người!”
Một đám sói vừa gào “ nãi nãi”, vừa khóc “tình nghĩa sâu nặng”, rồi được tiếp thêm sức mạnh, lao thẳng lên phía trước!
Ta đứng nhìn mà hoa cả mắt.
Chúng ta tiếp tục chạy trốn.
Chạy một hồi, ta lạc mất Quân Châu.
Ngay lúc quân truy kích phía sau sắp đuổi kịp, một luồng lực đột nhiên nhấc bổng ta lên, ta bị một nhân loại ôm gọn lòng, lao vút về hướng kinh .
Ngẩng nhìn, hóa ra lại là tên Tróc truy đuổi ta ban .
Thôi vậy, Tây Bắc đại loạn, chi bằng ta cứ tranh thủ uống một hớp súp nóng cho rồi.
Ta buông bỏ giãy giụa, yếu ớt :
“Thả ta xuống đi, ta sống còn được bao lâu nữa, giờ với các ngươi cũng còn giá trị đâu.”
“ lại không sống được lâu?”
“Vừa rồi, ta trúng phải độc mèo.”
“Nhưng mà ngươi đâu phải mèo.”
Ta không phải mèo, lẽ sự là tử?
“Ngươi là ‘phì phì’.”
cơ?
Phì phì là cái thể loại ?! Đến cả họ mèo ta cũng không được xếp nữa ??
“《Sơn Hải Kinh》 chép rằng: Phì phì có hình dáng mèo rừng, toàn thân phủ bờm, đuôi dài màu trắng. Nuôi dưỡng nó, người sẽ giải được sầu não. Chúng ta cần ngươi để trị cho Thánh thượng.”
Hiểu rồi.
Cách mỹ miều hơn của “mèo giống bảo thượng hạng”.
Mèo sinh trên cõi đời đúng là lắm ngả rẽ, phía mẹ là về tận Tiêu Tương, bản thân lại bị đưa tuốt sang đất Tần.
9
Ta bị người của Giám Ty bắt cóc thay cho hàng đã đặt, nhân lúc hỗn loạn bị đưa kinh .
Không những , ta còn Hoàng đế.
Tên Hoàng đế đúng là không lý lẽ.
Vừa đã thò tay háng ta, vò nhào bột, cuối còn úp bụng ta mà hít lấy hít để.
ở bên cạnh vẻ mãn nguyện: “Lâu lắm rồi chưa thấy bệ hạ cười thế.”
Trước kia ta nghe đồn Hoàng đế bị .
Giờ nhìn tận mắt , quả có vẻ bị .
Ta ở bên hoàng đế suốt mười năm.
mười năm đó, ta luôn nhớ về mẫu thân và mọi người, đã mấy lần định bỏ trốn.
Nhưng bảo, dòng họ hoàng đế vốn có di truyền, khi mới lên ngôi chăm lo triều chính, nhưng đến năm mười tám tuổi, phát đột ngột.
Giám Ty khi đi khắp hạ, cuối mới tìm được cặp Văn Dao Ngư để trị , nhưng đã bị ta ăn mất rồi.
Tội lỗi là do ta gây ra, giờ ta phải gánh lấy nhân quả .
Nếu không, khi hoàng đế phát hoàn toàn, hạ sẽ đại loạn.
Vì vậy, ta đã không còn đường để trốn nữa.
Trước khi hóa hình, người phong ta làm Chính Nhất Phẩm – Giải Ưu Quan.
Sau khi ta hóa hình, ta trở cung nữ của hoàng đế, loại cung nữ không phải làm cả.
Mỗi ngày chỉ có ba việc cần làm:
Một là, nhìn ai cũng khinh đều nhau.
Hai là, phơi nắng nhiều, ngủ nhiều.
Ba là, không vui gào to lên.
Có ta bên cạnh, hoàng đế bớt hơn rất nhiều. Không còn động tí là g.i.ế.c người nữa.
Mỗi lần nổi sát ý, hoàng đế sẽ úp túi bụng nguyên bản của ta mà hít lấy hít để.
Cũng không , lắm chứng tỏ là nữ đế là người mèo nhưng chưa có .
Nhưng từ sau khi ta hóa hình, chuyện bắt trở nên phiền phức.
Hoàng huynh của nàng là Hoài Nam Vương khởi binh tạo phản, mượn cớ rằng nữ đế dâm loạn, sủng miêu gây họa cho gia.
Hắn lớn hơn hoàng đế vài tuổi, cho nên cũng nặng hơn.
Mà mục tiêu cuối của hắn, chính là ép hoàng đế giao ta ra ngoài, để ta sang “gây họa” cho nước của hắn.
óc có vấn đề à? Ngươi tưởng ai cũng đủ tư cách làm người hầu của bản miêu ?
Giờ ta chỉ thấy hối hận, biết thế đã không ăn hai cá rồi.
Haiz… kiếp làm mèo thanh tịnh, cuối cũng phải chịu bao nhiêu nước mắt.
Nghe Hoài Nam Vương đã bắt tay với hung thú Thao Thiết tộc, nay đã đ.á.n.h tới gần hoàng .
dặn ta dạo đừng rời cung, ta ngoài gật , nhưng lại thường xuyên lén trốn ra ngoài dò tin.
Vừa ra tới phố xá, lũ mèo hoang lập tức vây quanh ta, meo meo kêu rối rít sóng vỗ.
“Tang Bưu Đại vương! Ta phải một mèo tam thể đực rồi, phải làm đây?”
“Chuột hoàng cung ngon lắm, giòn tan ! Đại vương khi nào mang về cho ta một ít nhé?”
“Đại vương đại vương! Bao giờ trời mới có mưa ‘cá nhỏ’ xuống?” (tức là cá nhỏ từ trên trời rơi xuống)
“Đại vương lợi hại! Vậy mà có hai người giành nhau để làm nô lệ của người đó!”
Ta một tay hất bọn chúng ra xa, toàn là một đám mèo vô dụng, ngoài lấy lòng ra không làm được trò trống .
Phải rồi, thế giới của mèo, có hoàng đế hay vương nào cả.
Chỉ có Tang Bưu đại vương ta mới là vua của hạ.