Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Câu Chuyện Chia Tay Năm Tháng

Chu Kỳ thường xuyên đem chuyện chia tay ra nói.

Có lúc là nói đùa, chỉ để xả giận.

Có lúc lại là thật, chia tay tôi cả mười ngày.

Cho đến khi tôi lỗi, dỗ dành anh ấy xong mới coi như xong chuyện.

Tôi đã quen rồi, trước cả khi chính thức là người yêu của , mối quan hệ giữa tôi và anh ấy vẫn luôn như vậy.

Anh ấy giận, tôi dỗ.

Lần này là lần thứ ba anh ấy nghiêm túc chia tay tôi, vì tôi thi giữa kỳ bị điểm thấp.

Chúng tôi đã chiến tranh lạnh suốt 11 ngày.

Trước khi tan học, cô chủ nhiệm thông báo danh nhóm học một kèm một mới.

Tôi vẫn còn đang nguệch ngoạc vẽ vời trong vở, nghĩ lần này nên làm hòa với anh ấy như nào.

Lần trước, anh ấy bảo đôi giày thể thao tôi để làm hòa quá quê mùa, kêu tôi chịu khó sáng tạo một chút.

Khi nghe thấy tên Chu Kỳ được ghép với Hạ Tử Tiếu, còn tôi thì chung nhóm với Tiết Triết, tôi lập tức ngẩng đầu lên.

Quay sang nhìn về sau bên trái nơi Chu Kỳ đang ngồi, anh ấy nhếch môi, nhướng mày.

Thằng bạn thân của anh, Tạ Nam, từ hàng ghế trước quay đầu lại, còn sốt sắng cả anh ấy:

“Cậu với Trình Ngữ bị tách rồi, mau phản đối đi, cô chủ nhiệm sắp đi rồi đấy!”

Bạn cùng bàn tôi cũng ra sức thúc vào tay tôi:

“Đúng vậy, Trình Ngữ, cậu mau đi cô giáo phản đối đi!

Sao cô ấy lại có thể chia cắt hai người được chứ, đúng là bà cô độc ác!”

Tôi dậy định đuổi theo cô chủ nhiệm, nhưng vừa đi đến cửa thì đã nghe thấy giọng Chu Kỳ ung dung vang lên:

“Tôi không đi đâu. Chúng tôi chia tay rồi, tan học không phải nhìn thấy càng đỡ phiền.”

Tôi quay đầu lại, thấy anh ấy ngẩng cằm lên đầy ngạo mạn.

“Có người ngu đến mức ấy, cho dù có là Khổng Tử thì cũng dạy không .

Còn mơ tưởng cùng tôi thi vào Phục Đán ?

Dù sao tôi cũng không kéo , ai xui thì kệ người ta dạy đi.”

Giọng anh ấy khá to, khiến đám bạn xung quanh cười ồ lên.

Tôi tại chỗ, vành tai đỏ bừng, mắt cũng cay cay.

Anh ấy đúng là không dạy tôi, nhưng không phải vì tôi dốt, mà vì anh ấy vốn chẳng chịu dạy.

Thật ra ngoài câu lớn cùng là tôi thường bí ý tưởng, còn lại tôi làm được.

Nhưng mỗi lần tôi anh ấy câu đó, anh ấy ném thẳng đáp án tiêu chuẩn cho tôi.

Bảo tôi tự , làm phiền anh ấy học.

Nếu chỉ cần đáp án là hiểu, thì ai cũng có thể đầu rồi.

Lúc ấy, Hạ Tử Tiếu bất ngờ xuất hiện, từ sau vòng tay ôm lấy cổ anh ấy:

“Kỳ Cẩu, sao cậu lại thiếu kiên nhẫn với bạn gái ?

Giờ dạy mình rồi, nếu còn dám thiếu kiên nhẫn thì đấm thẳng mặt luôn đấy.”

“Cậu đâu phải là cô ấy, ngốc như cô ta thì hiếm lắm.” Chu Kỳ cười khẩy một tiếng.

Ánh mắt Hạ Tử Tiếu lướt qua tôi, khóe môi cong như vô tình.

“Cậu nói chuyện thật nhẫn tâm, nhìn mắt cô ấy đỏ lên rồi kìa, không mau đi lỗi đi.”

“Chiếc vòng tay cậu tôi hôm nọ cũng được đấy, mau cho Trình Ngữ một cái đi.”

Cô ta đeo một chiếc vòng tay cỏ bốn lá màu đen, khoe khoang vung vẩy cổ tay trắng muốt.

Chiếc vòng tay đó, chính là quà Chu Kỳ cô ta vào ngày chúng tôi chia tay.

Động tác của bọn họ quá đỗi tự và thân mật, còn Chu Kỳ thì chẳng hề có ý định đẩy cô ta ra.

Vẫn đút tay vào túi ngồi yên tại chỗ, mặt lạnh nhăn mày:

“Tôi nói lại lần nữa, tôi chia tay với cô ấy rồi. Cô ấy không đến tôi làm hòa, lại còn tôi đi dỗ, nằm mơ đi.”

Hạ Tử Tiếu ra vẻ bất thay tôi:

“Đồ tồi, cậu cẩn thận mà dọa cô ấy bỏ chạy.

Dùng chiêu thắng tôi lần trước để lỗi cô ấy đi, con gái ai mà chẳng thích đó.”

Chu Kỳ hừ lạnh một tiếng:

“Bảo tôi quà dỗ cô ấy? hòng.”

Hạ Tử Tiếu mím môi cười , ghé sát :

“Cậu còn dỗ được tôi, sao lại không thể dỗ cô bạn gái nhỏ của cậu?”

Chu Kỳ nghiêng đầu, hờ hững đáp:

“Cô với cô ấy khác .”

Tôi ở cửa, chân mềm nhũn.

Đầu ngón tay bấu chặt khung cửa đến trắng bệch.

Thì ra, đây chính là lý do anh ấy quên cùng tôi đi tảo mộ, mà lại chạy đi dự sinh nhật Hạ Tử Tiếu.

Vì trong lòng anh ấy, tôi và cô ta, không giống .

2

Ngày giỗ mẹ tôi, cũng là ngày công bố kết quả kỳ thi giữa kỳ.

Vì để trống câu nên tôi thi rớt thê thảm.

Sắc mặt Chu Kỳ rất khó coi, thấy tôi lại làm anh ấy mất mặt.

Anh lạnh lùng buông một câu:

“Tôi thấy cậu không thi cùng trường với tôi nữa rồi, vậy thì chia tay đi.”

Anh ôm bóng rổ ra sân chơi.

Lúc ấy tâm trạng tôi rất tệ, ngồi một mình trong lớp khóc thật lâu.

Chờ đến khi tôi điều chỉnh lại xúc, định đi anh làm hòa .

Rủ anh cùng đi viếng mộ mẹ, thì lại đúng lúc nhìn thấy anh vừa chơi bóng xong với Hạ Tử Tiếu.

Hạ Tử Tiếu mặc áo bóng rổ mát mẻ, ôm cổ anh, chu môi nói:

“Cậu dám thắng mình , mình giận rồi đấy!”

Chu Kỳ bất lực, vội vàng lỗi:

“Là lỗi của tớ, cô tổ , tớ đền cậu mà.”

Nói xong, anh ra hiệu mắt với Tạ Nam.

Không biết từ đâu Tạ Nam lôi ra một hộp quà, đưa cho anh.

Chu Kỳ nhận lấy, im lặng một lát, rồi nhét thẳng vào tay Hạ Tử Tiếu.

Tôi ngẩn người tại chỗ, tay cầm nước và khăn chuẩn bị đưa cho anh.

Trái tim như rơi đáy vực.

“Cho mình á? Sao cậu biết mình thích này!”

Hạ Tử Tiếu mở hộp quà ra, nhìn chiếc vòng tay bên trong, hét lên sung sướng.

Chu Kỳ không trả lời cô ta, chỉ tiện tay cầm chai nước của Hạ Tử Tiếu lên, uống nửa chai mà chẳng hề e ngại.

Ngón tay tôi buông lỏng, chai nước trong tay rơi đất.

Chu Kỳ có chứng sạch sẽ nhẹ, trước đây anh chỉ uống nước mà tôi đã uống qua.

Âm thanh chai nước chạm đất khiến anh nhìn thấy tôi.

Trong mắt anh thoáng hiện một tia vui mừng, nhưng nhanh chóng vụt tắt.

“Chơi xong rồi, cậu đến muộn.”

Tôi nhìn chằm chằm chai nước trong tay anh, cổ họng nghẹn lại.

Vừa định mở miệng rủ anh cùng đi viếng mộ mẹ, thì Hạ Tử Tiếu đã kéo tay áo anh:

“Đi thôi, hôm nay mình mời sinh nhật, mấy người khác đến hết rồi, chỉ còn đợi chúng ta.”

Nói rồi, cô ta quay sang tôi, chắp tay trước môi ra vẻ khách sáo:

“Ban đầu định mời cậu nữa đó, nhưng toàn là mấy bạn nam đội bóng rổ, cậu không quen ai, đi cũng chẳng vui đâu.”

“Đúng không, A Kỳ?”

Hạ Tử Tiếu quay sang Chu Kỳ, giọng ngọt xớt.

Chu Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ:

“Giải thích với cô ta làm gì, bọn tôi chia tay rồi.”

Hạ Tử Tiếu cười tươi như hoa:

“Lần này hai người chia tay bao lâu ?”

Chu Kỳ liếc tôi một cái, nhướng mày:

“Còn phải biểu hiện của cô ta.”

“Vậy thì cho mình mượn cậu vài hôm luyện bóng nhé, lần sau mình không nhường cậu nữa đâu.”

“Thua rồi mà còn nói mạnh miệng, coi chừng mình đánh cậu khóc.”

Hai người vừa nói vừa cười rời đi.

Cách tôi khoảng 5 mét, Chu Kỳ bỗng dừng lại, quay đầu :

“Nếu cậu chưa ăn, thì hay là…”

“Á! Trong nhóm nhắn bảo sẽ ăn hết mấy món mình thích nhất!

A Kỳ, chạy nhanh lên không mình không còn phần mất!”

Chu Kỳ nuốt lời lại, cưng chiều nhìn Hạ Tử Tiếu:

“Cậu đúng là mèo ham ăn.”

Hạ Tử Tiếu kéo tay Chu Kỳ, cả hai chạy về cổng trường.

Từ đầu đến , Chu Kỳ không tôi có chuyện gì.

Cũng không nhớ hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi.

Những năm trước, năm nào anh cũng cùng tôi đi tảo mộ.

Ba ngày sau, Chu Kỳ gặp tôi ở cổng khu chung cư, mới chủ động :

“Năm nay cậu đi viếng dì, sao không gọi tớ đi cùng?”

Giọng anh chẳng có chút áy náy, toàn là trách móc.

“Nếu không phải ba tớ nói, tớ còn không biết cậu tự đi một mình.”

“Chỉ vì tớ quà cho Tử Tiếu, cậu đã giận dỗi không cho tớ đi cùng?”

“Cậu có biết không, cái vòng đó vốn là quà tớ định cậu để chúc mừng cậu thi giữa kỳ tiến bộ. Chỉ tiếc là cậu thi rớt.”

“Nếu không phải Tử Tiếu khuyên tớ đến cậu nói rõ, tớ cũng chẳng buồn đến đâu.”

“Trình Ngữ, là do cậu không biết phấn đấu.”

Hôm đó, tôi nhìn ra được, anh đang chờ tôi lỗi và làm hòa.

Nhưng trong lòng tôi nghẹn một cục tức, không thèm để ý đến anh.

Chiến tranh lạnh tiếp tục, anh liền coi tôi như không khí.

3

Chu Kỳ không hề phản đối danh nhóm học mới.

Tạ Nam trêu ghẹo:

“Anh em , nhóm học là gần như dính với ngoài giờ học đấy, cậu không sợ Trình Ngữ thay lòng ?”

Chu Kỳ khinh khỉnh:

“Cậu biết cái gì, tôi quen cô ấy từ khi còn chưa mặc quần, cô ấy không thể thích người khác đâu.”

Hạ Tử Tiếu đá Tạ Nam một cái, chen vào:

“Cậu lo chuyện bao đồng gì vậy?

Từ nhỏ đến lớn nhìn mãi một khuôn mặt, nếu là tôi thì chán lâu rồi, để A Kỳ thở chút cũng tốt.”

Tạ Nam vẫn lo lắng thay anh ấy:

“Nhỡ đâu Trình Ngữ ghen thì sao?

Hai người các cậu đã quấn không rời trên sân bóng, giờ học cũng dính như keo.”

“Vậy thì cứ để cô ấy ghen, cũng tốt cho cô ấy tỉnh táo lại. Tôi đâu phải không có cô ấy thì sống không .”

Trước mắt tôi tối sầm lại, tim cũng nghẹn cứng.

Các bạn học xung quanh cười.

Trong số họ, có người từng chê tôi là “não yêu”, giờ nghe Chu Kỳ nói vậy thì càng cười nhạo tôi dữ .

Nhưng tôi chỉ là nghiêm túc và chung thủy trong tình .

Chuyện đó cũng sai sao?

Mà đã vậy, nếu Chu Kỳ không có ý kiến gì về nhóm học.

Tôi cũng chẳng có lý do gì để cô chủ nhiệm phản đối nữa.

Lúc này tôi mới nhớ ra bạn học mới sẽ học cùng mình Tiết Triết.

Tôi chẳng có mấy tiếp xúc với cậu ấy, chỉ nhận được rằng cậu rất khác với bọn tôi.

Dù mặc cùng bộ đồng phục, cậu ấy vẫn toát lên giác thời thượng khó nói lời.

Có lẽ vì trước đây cậu từng học ở phố lớn, lên cấp 3 mới chuyển về thị trấn nhỏ này.

Ngay ngày khai giảng, Tiết Triết đã gây náo động không nhỏ trong trường.

Người dự kiến sẽ phát biểu khai giảng là Chu Kỳ , thủ khoa kỳ thi đầu vào.

Anh ấy đã học thuộc bài phát biểu trơn tru.

Ai ngờ chỉ ba ngày trước khai giảng, trường lại người Tiết Triết , học sinh từ nơi khác chuyển đến.

Khoảnh khắc Tiết Triết trên bục giảng,

Tóc đen hơi xoăn, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt.

Khiến mọi nữ sinh trong trường sững sờ.

Nhưng cậu ấy không phải người dễ gần.

Tính cách lạnh lùng khiến ai cũng chỉ dám xa mà ngắm.

Tạ Nam cùng cũng nhận ra điểm này, sốt ruột nói với Chu Kỳ:

“Trình Ngữ được ghép với Tiết Triết đó! Chính là Tiết Triết hay giành hạng nhất của cậu đó!”

Chu Kỳ vẫn lười biếng tựa vào ghế:

“Thì sao chứ.”

“Đúng lúc tống cái đuôi phiền phức cho cậu ta, Trình Ngữ bám người ta đến phát chán.

Để lần tới cậu ta còn thi được hạng nhất không.” Anh thản đáp.

Tạ Nam phá lên cười:

“Cậu mơ, Tiết Triết lần nào cũng từ chối người mà cô chủ nhiệm sắp xếp. Người ta đâu có thèm Trình Ngữ.”

Mấy người khác cũng hùa theo:

“Đúng đó, Trình Ngữ lần này mất mặt to rồi. Mới bị anh Kỳ đá, giờ lại sắp bị Tiết Triết từ chối.”

Chu Kỳ vừa nhếch môi cười, thì Hạ Tử Tiếu giọng đầy phô trương chen vào:

“Mấy người coi thường Trình Ngữ quá rồi đấy.

Nhìn cái trong sáng mà quyến rũ của cô ta đi, đàn ông nào mà không đổ?

Chu Kỳ cũng từng bị cô ta câu mất mà.”

“Nghe cũng đúng ha, Trình Ngữ trông khá gợi . Biết đâu học bá lại thích đó.” Tạ Nam gật đầu.

Sắc mặt Chu Kỳ trầm vài phần.

Tôi động lòng, cứ tưởng anh ấy bênh vực tôi.

Hạ Tử Tiếu vội vàng kéo tay anh, chu môi giải thích:

“Mình nói thật mà, mình còn ganh tỵ với Trình Ngữ biết ăn diện đó. Khác hẳn mình suốt ngày mặt mộc chỉ biết chơi bóng rổ.”

Ngay giây sau, Chu Kỳ mỉm cười với cô ta:

“Tôi không thích nghe mấy người khen cô ta xinh đâu. Ngày nào cũng trang điểm như ma, chẳng bằng cậu xinh tự .”

Mặt Hạ Tử Tiếu đỏ ửng tới tận tai.

“Nếu Tiết Triết có thích cô ta cũng chẳng sao, tiện thể thử lòng cô ta luôn.”

“Đến lúc tôi ngoắc tay một cái mà cô ta quay lại, còn cậu ta thì mất cả bạn học lẫn tích, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện ?”

Chu Kỳ nhếch môi, ngả người trên ghế, nói như chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Đám người xung quanh cười rần rần, bầu không khí náo nhiệt.

Chỉ riêng tôi, như đang giữa hầm băng.

Má tôi bắt đầu ướt đẫm.

Trái tim như bị ai đó chầm chậm moi ra từng mảnh.

Những điều tôi từng tin tưởng, từng trân quý.

Sụp đổ ầm ầm.

Ngay lúc ấy, trước mắt tôi hiện lên hàng loạt dòng luận như chạy ngang:

【Nam chính lại bắt đầu cứng miệng rồi, ai là người ôm điện thoại đợi tin nhắn làm hòa của Ngữ Bảo đến tận 5 giờ sáng?】

【Lần này Ngữ Bảo chỉ chậm một ngày không làm hòa, anh ta đã móc méo rồi, tuy là nam chính phim ngọt, nhưng tôi cảnh theo đuổi vợ cháy người.】

【Hay là nữ chính thử nhìn Tiết Triết đi, đẹp trai vậy không thơm nam chính ? Sao phải c/h/ế/t dí trên một cái cây?】

【Nam chính cứ chờ mà hối hận nhé, tự tay đẩy vợ đi đấy. Tiết Triết b/i/ế/n t/h/á/i kia, mà đã có rồi thì không buông ra đâu.】

【Ngữ Bảo ơi, lúc này cậu xài giọng nhõng nhẽo làm hòa đi, ôm một cái là cậu ta ngoắc môi cười liền!】

【Sao lại bắt Ngữ Bảo lỗi, công chúa tụi tôi sai cái gì chứ? Nam chính mới là người nên quỳ gối lạy 800 cái!】

【Có mỗi tôi chuyện tình thanh xuân ngọt ngào thanh mai trúc mã thôi sao? Ngữ Bảo tha thứ cho anh ta đi, thực ra anh ta yêu cậu c/h/ế/t được.】

【Ngữ Bảo tới gần Tiết Triết nhé! Hắn là phản diện b/i/ế/n t/h/á/i! Hạng nhất khối sao là người thường được?】

Cái gì vậy chứ…

Thì ra giới tôi đang sống, chỉ là một bộ phim ngôn tình ngọt ngào.

Giờ là đoạn nam nữ chính hiểu lầm liên tục.

Nhưng Tiết Triết là b/i/ế/n t/h/á/i?

Chuyện đó là sao…

Tôi siết chặt tay, đưa mắt nhìn về lớp , nơi Tiết Triết đang ngồi.

Cậu ấy đang đeo tai nghe, thản đọc như thể chẳng liên quan gì đến đám ồn ào trong lớp.

Tôi hít sâu một hơi, rồi bước chân về cậu ấy.

4

Khi tôi đi ngang qua Chu Kỳ, Hạ Tử Tiếu gọi giật lại:

“Trình Ngữ, mắt cậu đỏ kia? Không phải là vừa khóc đấy chứ?”

Cô ta lại vòng tay ôm lấy vai Chu Kỳ, khuyên anh:

“Hay là cậu đến cô chủ nhiệm lại danh nhóm học tháng này đi, nhìn cô ấy như sắp chịu không nữa rồi.”

Chu Kỳ lạnh lùng liếc tôi một cái, bĩu môi:

gì mà , cô ta giỏi chịu đựng mà, chịu được 10 ngày thì 1 tháng cũng chẳng vấn đề.”

Mắt Hạ Tử Tiếu sáng lên:

“Vậy nếu một tháng sau, mình vẫn cậu dạy tiếp thì sao?”

Chu Kỳ nhếch môi cười:

“Thì dạy tiếp thôi, thêm một người cũng chẳng sao.”

Hạ Tử Tiếu chu môi:

“Thôi khỏi đi, mình vẫn thích học một kèm một .”

“Tôi cũng thấy dạy cậu thoải mái , dù sao cậu cũng thông minh .

Nhưng nếu không để cô ta quay lại, cô ta chắc phát điên mất.”

Chu Kỳ cứ chê bai tôi, như thể đang ép tôi phải cúi đầu nhận thua.

luận trong đầu bảo anh ấy thực ra yêu tôi c/h/ế/t đi được, kêu tôi hãy bao dung cho anh ấy thêm một lần.

Nhưng tôi thật sự không thấy anh yêu tôi đến mức nào.

Nếu thật sự yêu, sao có thể cứ mở miệng là đòi chia tay?

Nếu thật sự quan tâm, sao có thể cùng người khác bàn tán tôi như một món hàng?

Tôi đã bao dung anh ấy nhiều năm như vậy, tại sao lần nào cũng là tôi phải nhường nhịn?

Tôi mệt rồi, không tiếp tục chơi cái trò “lạt mềm buộc chặt” này nữa.

Tôi lướt qua hai người họ, tiếp tục đi về lớp.

Chu Kỳ đưa chân ra chắn trước mặt tôi:

có đi cô chủ nhiệm danh , mất mặt lắm. Cậu nhìn ai bạn học mà lại khóc như cậu chứ.”

Tôi cúi đầu, cười, rồi bước qua chân anh ấy:

“Tôi đến Tiết Triết.”

“Có cơ hội được hạng nhất khối kèm học, là vinh hạnh của tôi.”

Chân Chu Kỳ vừa duỗi ra bỗng run một cái.

【Nam chính mặt xanh lè rồi, đáng đời chưa, để vợ giận chạy mất luôn rồi, còn dám mạnh miệng.】

【Hu hu hu, sao Ngữ Bảo lại tuyệt tình vậy, chỉ cần quay đầu ôm anh ấy một cái là hai người làm hòa được rồi…】

quá yêu nam chính nữa, ai mà chịu cách cư xử đó chứ, chia tay là đúng.】

【Nam chính không biết thôi, chứ Tiết Triết sớm đã như sói đói chờ Ngữ Bảo rồi, mỗi lần cô ấy đi ngang qua cậu ta không nhúc nhích được.】

【Nếu Ngữ Bảo mà biết sổ nhật ký của Tiết Triết toàn ghi tên cô ấy, chắc hẳn sẽ hối hận vì những lời vừa rồi.】

【Nói mới nhớ, nam chính từ bỏ bài phát biểu khai giảng cũng là vì Tiết Triết nghe nói anh ta là bạn trai của Ngữ Bảo, tức quá nên giành luôn sân khấu.】

【Nam chính đáng bị vậy, vừa yếu vừa chẳng biết tranh giành.】

Không thể nào…

Tôi với Tiết Triết đâu có mối quan hệ gì đâu.

Tôi bước từng bước đầy do dự về lớp.

Lại gần mới thấy, lông mi của Tiết Triết rất dài, đổ bóng dưới mắt một mảng mờ.

“Bạn Tiết, mình là bạn học mới trong nhóm cậu, Trình Ngữ.”

Tiết Triết khép lại, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt thoáng trầm .

Tim tôi lỡ nhịp trong thoáng chốc.

Khuôn mặt này đúng là ân huệ của tạo hóa.

Cậu ấy vừa định lên tiếng thì bị bạn cùng bàn ngắt lời:

“Khoan đã, cậu vội nhận người. Cậu ấy chuẩn bị lên cô chủ nhiệm từ chối nhóm học đó.”

“Đã từ chối 8 lần rồi, lần này còn tới nữa, cô chủ nhiệm cũng kiên trì thật đấy.”

Tôi mím môi, trong lòng thầm nghĩ: quả lại bị từ chối rồi.

Không ngờ, giọng nói lạnh nhạt của Tiết Triết vang lên bên tai tôi:

“Tôi chưa nói sẽ từ chối.”

“Cô chủ nhiệm đã sắp xếp thì tôi cũng không thể mãi từ chối được.

Nhưng tôi yêu cầu rất cao, để tiện giám sát việc học của cậu, tôi đề nghị cậu ấy chỗ.”

Nói rồi, cậu ấy quay sang bạn cùng bàn:

“Thu dọn vở đi.”

“Ơ… đợi đã, đuổi tớ đi đâu vậy?”

Ánh mắt Tiết Triết chợt s/ắ/c lạnh, bạn cùng bàn lập tức câm nín, ngoan ngoãn xách cặp rời chỗ.

Tiết Triết lấy khăn ướt ra lau sạch ghế cho tôi, sau đó dùng giấy khô thấm khô hoàn toàn.

Rồi ấn tôi ngồi cạnh cậu ấy.

“Sau này cậu ngồi đây nhé, bạn Trình.”

Khoảnh khắc tay cậu ấy chạm vào vai tôi, tôi nhận được một luồng run nhẹ.

Không phải tôi đang run, mà là cậu ấy đang run.

Chẳng lẽ mấy luận kia nói đúng, Tiết Triết thật sự thích tôi?

Tôi ngẩng đầu, nhìn nghiêng khuôn mặt nghiêm túc đang lau bàn của cậu ấy, thấy vành tai cậu ấy hơi đỏ.

Cậu ấy lau xong, ngồi bên cạnh tôi, ho một tiếng:

“Tôi đã phân tích tích của cậu.

Các môn khác khá đồng , chỉ có toán là kéo điểm .

Cho nên chúng ta sẽ tập trung học toán.”

Không ngờ cậu ấy còn phân tích kỹ điểm số của tôi đến vậy.

“Làm phiền cậu rồi.” Tôi mỉm cười với cậu ấy.

Cậu ấy đột quay mặt đi, môi hơi run, hít sâu một hơi rồi quay lại nhìn tôi:

“Vậy tôi nói rõ trước, một khi đã là bạn học cùng nhóm với tôi, tôi sẽ có trách nhiệm với cậu.

Sau mỗi giờ tan học, cậu phải học cùng tôi, không được vắng mặt.”

“Địa điểm và hình thức không giới hạn, cậu… làm được không?”

Khóe mắt tôi liếc về trước lớp , nơi Chu Kỳ đang ngồi, anh ta đang nhìn tôi với vẻ mặt âm trầm.

Tôi mỉm cười gật đầu, lập tức nghe thấy loạt luận náo nhiệt ùa đến:

【Ôi trời ơi, còn bảo “địa điểm hình thức không giới hạn”, Tiết Triết này đang tính đánh úp mặt Ngữ Bảo luôn đây mà.】

【Nam chính cứng họng rồi, trong đầu chắc đang nghĩ Tiết Triết sẽ từ chối, Ngữ Bảo sẽ khóc lóc quay lại lỗi, để rồi mình rộng lượng tha thứ. Ai ngờ cười không luôn.】

【Ai nói Tiết Triết là học bá lạnh lùng chứ? Cái này là cún con thì có!】

【Tôi dám thề, cái ánh mắt hai người nhìn ban nãy đủ khiến Tiết Triết mơ mộng mất ba ngày.】

【Hứa với tôi đi, hãy yêu lại từ đầu với thanh mai trúc mã đi mà! Nam chính chỉ hơi vụng về thôi, tôi thích cao ngạo mà!】

【Vậy chúc cậu ngoài đời cũng yêu được một người như nam chính, để loại rác rưởi ấy trôi ngoài xã hội nữa.】

Mặt tôi nóng bừng lên, mấy dòng luận này… chẳng lẽ là thật sao?

Tôi không kìm được liếc sang Tiết Triết một cái.

Cậu ấy quả đang đắm chìm trong ảo mộng, trông như không còn ở nhân gian nữa.

“Tiết Triết, mặt cậu đỏ quá… cậu không khỏe ?”

Tiết Triết hoàn hồn lại, ánh mắt chợt hoảng loạn.

Cậu ấy quay đầu đi, không nhìn tôi nữa, ho nhẹ:

“Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương