Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
buổi tụ họp gia đình, bạn thân của chồng tự tiện xuất hiện mà không mời.
Trùng hợp làm sao, tôi đến muộn, vừa hay lại vào lúc với cô ta.
Lúc phòng chỉ còn lại hai chỗ trống.
Tôi còn kịp ngồi xuống, cô ta đã một phát lướt qua tôi, ngồi phịch xuống cạnh chồng tôi.
“Cũng ra dáng ghê ha, Nam ca, còn biết chừa chỗ cho ba, ba năm đại học tôi giặt đồ lót cho anh cũng không uổng công.”
Tôi khẽ cười.
Ồ hô! Một ấm trà mang hương vị nam nhân mạnh mẽ à?
Có điều, cô ta không biết.
Tôi chính là người từng đá bay Bạch Nguyệt Quang — bà nội của loại “trà nam” cô !
Bàn ăn lập tức rơi vào bầu không khí gượng gạo đến khó xử.
mà Thẩm Mộng lại chẳng nhận ra gì, vừa ngồi xuống đã bá cổ Lục Nam trêu đùa.
“Giặt đồ lót cho anh thì không đến mức khiến em buồn nôn, nhưng ba cũng thật không ngờ anh lại ‘to’ đến vậy ~”
Lục Nam lập tức bịt miệng cô ta lại.
“Nhiều người lớn , em nói linh tinh cái gì vậy!”
Thẩm Mộng gạt tay anh ra, lại chặt cánh tay anh làm nũng.
“Có sao đâu, chú dì đều biết từ nhỏ chúng ta mặc chung một cái quần mà~”
Những người khác chỉ cười trừ.
Chỉ có Thẩm Mộng lúc mới giả vờ vừa nhìn thấy tôi, phất tay gọi.
“ Tri Ý mau vào đi, sắp ăn cơm rồi, đứng đó em còn tưởng là nhân viên phục vụ !”
Tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Bà nội ngồi ở vị trí chủ toạ khẽ gõ mặt bàn.
“ Mộng, con ngồi đó không phù hợp, qua chỗ dì con đi.”
Thẩm Mộng bĩu môi tỏ ý không vui, lại chặt Lục Nam làm nũng.
“Bà ơi đừng mà, từ sau anh Nam vợ, tụi con đã lâu không gặp nhau rồi… chẳng lẽ là Tri Ý quản chồng quá gắt à?”
Mẹ chồng tôi cũng tỏ thái độ khó chịu, làu bàu với bà nội.
“Mẹ à, ngồi đâu chẳng là ngồi, đều là người một nhà, đổi chỗ làm gì, Tri Ý thì có gì mà cao …”
Mẹ chồng tôi xưa giờ từng thích tôi.
Tôi biết, hôm nay là bà cố tình gọi Thẩm Mộng để khiến tôi mất mặt.
Tôi làm không nghe thấy, mỉm cười bước đến gần bà nội.
“Bà ơi, cháu có tin vui muốn báo: cháu dâu bà mang thai rồi ạ!”
bàn ăn lập tức xôn xao, Thẩm Mộng cũng sững người tại chỗ.
Chồng tôi lập tức đứng bật dậy, tiến đến tôi.
“Vợ ơi, sao không nói sớm với anh! Anh đến đón em !”
Sau đó anh eo tôi đi đến bàn ăn, không khách sáo đá vào chân Thẩm Mộng.
“Dậy! Vợ anh mang thai rồi, để cô ngồi!”
Thẩm Mộng khoanh tay ngả người ra sau, làm bộ khó chịu.
“Không dậy, trừ anh gọi một tiếng ‘ba’ cầu xin em.”
Lục Nam tức đến trợn mắt, tôi liền bụng ngả người vào lòng anh, yếu ớt than thở.
“Chồng ơi, bác sĩ nói thai còn ổn định, có dấu hiệu dọa sảy…”
Lục Nam lập tức hoảng loạn, không nói thêm lời nào, túm Thẩm Mộng kéo cô ta bật dậy.
Cô ta suýt nữa té ngã, giận dỗi kéo tai Lục Nam.
“Dám động tay với ba của anh à! Dì vẫn còn đang ngồi !”
Tôi chống tay lên bàn, day day thái dương, mệt mỏi nhìn cô ta.
“Em à, em có thể yên lặng chút được không? Ba chồng còn đang ngồi ở , em tự xưng là ba thì có hợp không? Chồng ơi, em muốn nôn…”
Lục Nam sợ mức vội vã đuổi Thẩm Mộng đi, quay lại chăm sóc tôi.
Cô ta đành ngồi kế mẹ chồng tôi, tức tối không cam lòng.
Sau đó bữa cơm tiếp diễn không khí có hòa thuận.
Cho đến Thẩm Mộng mở miệng nhắc ước năm xưa.
“Anh Nam, anh còn nhớ không, dì từng định ước cho tụi , nếu không anh yêu người khác, chắc giờ con tụi cũng chạy khắp nhà rồi .”
2
Câu nói vừa dứt, bàn ăn lại chìm vào sự im lặng kỳ quái.
Rồi sực nhớ ra điều gì, Thẩm Mộng quay tôi, cố làm ra ngạc nhiên.
“Ái chà, em quên mất Tri Ý vẫn còn ở !”
“ đừng hiểu lầm nha, em không có ý gì khác đâu, chỉ là bỗng nhớ chuyện cũ thôi, em với anh Nam chỉ là anh em chí cốt!”
Lục Nam kẹp miếng thịt bỏ vào miệng cô ta.
“Ăn đi! Nói lắm quá!”
Thẩm Mộng tỏ ra đắc ý, ngoạm miếng thịt đầy phấn khích.
“Có gì đâu mà không nói được, hồi anh thất tình, tụi uống say ngủ chung một giường, cũng biết hết rồi mà~”
Sắc mặt mọi người nấy đỏ bừng.
Tôi cầm khăn giấy, chậm rãi lau khoé miệng, mỉm cười đáp lại.
“Thật sao? Vậy tiếc quá nhỉ.”
“ mà cuối Lục Nam lại quay theo đuổi tôi rầm rộ, từng thấy anh nhắc gì đến ‘em ’ .”
“Nói mới nhớ, em cũng nên có người yêu rồi, cứ bám người có vợ, chẳng rất thiếu tình thương sao?”
Mặt Thẩm Mộng lập tức tái xanh ánh mắt ấm ức nhìn phía mẹ chồng.
Người sau liền ném đũa xuống bàn đánh ‘cạch’.
“Tri Ý, con tiếp đãi khách vậy à? Có được dạy dỗ không ? Nếu con có ý kiến gì vụ ước, thì đến nói với mẹ !”
Tôi giật co người lại, chui tọt vào lòng Lục Nam, mặt tủi thân.
“Chồng ơi, em nói gì sai sao? Em cũng chỉ nghĩ cho em thôi mà, anh vợ rồi mà cổ cứ bám anh mãi, chẳng vì thiếu thốn tình cảm sao?”
Cuối mẹ chồng cũng nắm được điểm để mắng, chỉ tay vào tôi quát thẳng.
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra tâm địa cô! Cô chính là ghen tỵ vì tôi thương Mộng hơn!”
“Cô sao so được với Mộng ngoan ngoãn? Tôi muốn Mộng làm con dâu thì sao nào?!”
Tôi lập tức nhào vào lòng chồng òa khóc.
“Em sai rồi chồng ơi… là em quá lo chuyện bao đồng… mẹ nghĩ em thành người nào rồi kìa…”
“Nếu anh cũng thích em , vậy ly đi, em phá thai cho xong, khỏi vướng bận anh…”
Lục Nam cuống lên, vội vã vỗ lưng tôi.
“Em nói linh tinh cái gì ! là con của chúng ta!”
Sau đó anh trừng mắt nhìn mẹ.
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy ! ước gì đó từ tám đời trước rồi!”
Mẹ chồng đâu dễ bỏ qua.
“Đừng có để con đàn bà đó lừa con! Nó chỉ biết diễn trò thôi!”
Tôi vẫn tiếp tục khóc rấm rứt, Lục Nam chau mày bế tôi lên, quay ra nói với mọi người.
“Chúng con ăn không nổi nữa, mọi người cứ dùng bữa đi.”
Tôi liếc Thẩm Mộng nhếch mép đầy thách thức, cô ta tức phát điên.
“Anh Nam mau quay lại xin lỗi dì! Vì một đứa đàn bà mà để dì tức !”
Lục Nam chẳng buồn quay đầu, tôi rời khỏi phòng ăn.
Anh bế tôi ngồi vào ghế sau, bàn tay xoa nhẹ bụng tôi, mặt đầy yêu chiều. Tôi lập tức ngồi dậy, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Thất tình là sao? Ngủ giường là sao?”
Gương mặt Lục Nam lập tức đơ ra.
“Thì… trước gặp em, anh từng yêu một người, sau chia tay, uống say rồi lỡ ngủ với cô ta.”
“Nhưng em yên tâm, anh chẳng có cảm giác gì với cô ! Sau gặp em, anh không đụng khác!”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.
Cơn buồn nôn dạ dày dâng lên không kìm được nữa.
Tôi quay nôn thốc ra ngoài.
Lục Nam hoảng hốt.
“Vợ ơi, mới mấy tháng mà em nghén dữ vậy sao!”
Tôi chỉ ngồi im, nhắm mắt không đáp.
Suốt đường , xe im lặng.
3
Hôm sau, tôi bị tiếng tin nhắn làm phiền mà tỉnh giấc.
Mở ra xem, toàn là tin mắng chửi của Thẩm Mộng.
“Mau đến xin lỗi đi! Cô xem chọc dì tôi đến phát bệnh kia kìa!”
“Nể mặt anh Nam tôi mới nhắn, cũng là nghĩ cho mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà cô !”
“Nếu tôi với anh Nam có gì, thì làm gì đến lượt cô, tôi quen anh trước cơ mà!”
Tôi không thèm trả lời.
Tưởng cô ta sẽ dừng lại, ngờ điện thoại Lục Nam cũng vang lên.
“Lục Nam à, nhìn xem anh được vợ tốt , nói chuyện với bố mẹ mà còn không thèm trả lời!”
“Cưới vợ kiểu thì ly sớm đi còn hơn, anh em ta làm cẩu độc thân vui ~”
Ảnh chụp màn hình chỉ có đúng một câu đầu.
Lục Nam cũng bị đánh thức, tôi thẳng tay ném điện thoại cho anh.
“Em anh bảo anh ly với em .”
Lục Nam xấu hổ nhìn tôi.
“Vợ đừng giận, cô ăn nói bừa bãi không có ác ý đâu. Anh mắng lại ngay!”
Nói rồi anh mở điện thoại gửi tin nhắn thoại.
“Thẩm Mộng mày điên à?! Tự đi mà làm chó độc thân! Người ta nói ngực to não tàn, não mày chắc mọc hẳn ngực quá!”
Lập tức, Thẩm Mộng gửi một đoạn voice run rẩy sắp khóc.
“Lục Nam, anh sỉ nhục em vậy sao? Còn dám chỉ vào ngực ba mà nói nói nọ. Gì ? Muốn sờ à?”
“Tôi sẽ méc dì và mẹ là hai người bắt nạt tôi!”
Tôi: …
4
Thẩm Mộng và Lục Nam lớn lên nhau.
đó công ty nhà họ Lục còn niêm yết trên sàn, mẹ chồng tôi đã la toáng lên đòi gả Thẩm Mộng cho anh.
Nhưng bà nội không đồng ý.
Bên cạnh Thẩm Mộng đâu chỉ có mỗi một “anh em” là Lục Nam, chỉ là anh ta là người có tiền nhất đám mà thôi.
Tôi biết rõ tâm tư của cô ta.
Vợ của bất cứ người anh em nào, cô ta cũng đều gọi một tiếng “”.
Còn mẹ chồng thì luôn ghét tôi.
Chỉ cần có cơ hội là sẽ tìm cách châm chọc, hạ bệ.
Quả nhiên, chuyện đêm nay rất nhanh đã truyền đến tai bà.
Mẹ chồng lập tức gọi tôi biệt thự cũ.
Nhưng đến nơi, tôi mới phát hiện không chỉ tôi được mời, đám bạn thuở nhỏ của họ, thậm chí bạn học học cũng có mặt.
Hóa ra, bà ta định tổ chức sinh nhật sớm cho Thẩm Mộng tại nhà họ Lục!
Tôi vừa đến thì thấy Thẩm Mộng đang tựa hẳn người vào vai Lục Nam, giọng nói nũng nịu.
“Xét cho anh cũng biết hiếu thuận, ba sẽ không giận nữa đâu.
Lát nữa bảo vợ anh xin lỗi tôi là được.”
“Anh chẳng nói não tôi mọc trên ngực sao?
Vậy hôm nay, ba cho anh thử cảm nhận một chút nhé?”
Cô ta nói xong liền kéo tay Lục Nam, định đặt lên trước ngực .
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào khó xử.
Tôi dịu dàng lên tiếng:
“Chồng à, em đến muộn rồi sao?”
Lục Nam lập tức rụt tay lại, sắc mặt Thẩm Mộng liền sa sầm, kiêu căng hất cằm.
Mọi người trên bàn đều trông ra lúng túng.
Lục Nam vội vã xoa dịu:
“Không muộn, không muộn, em nói xem đúng không, Mộng?”
Thẩm Mộng chẳng thèm quay đầu, quay cười nói với người đàn ông bên cạnh.
Lục Nam gãi đầu, lúng túng nhìn tôi, rồi cố lòng:
“ Mộng vẫn còn giận, vợ à… hay là em…”
Trên mặt cô ta thoáng qua nét đắc ý.