Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trần Trạch Huy giải thích rằng mẹ anh trước bị ngã từ ghế dọn dẹp, bị ở lưng, giờ đang nằm nhà dưỡng .
Bà sợ chúng tôi lo nên không nói.
Tôi vô cùng bất ngờ áy náy.
tiệc rượu, cô hai của Trạch Huy đến thăm hai đứa .
Tôi hỏi thăm trạng của mẹ chồng, hỏi có cần bà lên bệnh viện tỉnh kiểm tra không.
Rồi lấy túi một nghìn tệ, nhờ cô hai chuyển cho mẹ chồng.
Sắc mặt cô hai vô cùng phức tạp, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Một lúc , cô ấy mới nói:
“Chấn gì đâu. Hôm kia tôi còn bà ấy khỏe như trâu, bế con người mua kẹo hồ lô ngoài đường kìa.”
Tôi sững , chưa kịp hiểu lời cô ấy nói.
Cô hai tôi đầy , ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Đáng lẽ tôi không nên nói chuyện này. Nhưng lần nào tới nhà cô cô vất vả một mình hai đứa , tôi xót lắm. Nói thật cô, mẹ chồng cô bị Trạch Huy đến nhà người khác làm bảo mẫu không rồi.”
“Làm bảo mẫu không ?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu cô hai.
Cô ấy tiếp tục:
“Nghe nói là nhà của lãnh đạo lớn bên trên của Trạch Huy. Ông hay đi tác xa, vợ con không có ai chăm, nên Trạch Huy mẹ qua giúp.”
Nói xong, cô ấy lấy từ túi hai chiếc vòng bạc bọc vải đỏ, nhét chăn hai đứa .
“Đây là vòng tôi đặt thợ làm cho tụi , coi như một chút tấm lòng.”
Cô ấy quanh, rồi hạ giọng:
“Tôi khuyên cô nên để mắt tới Trạch Huy nhiều hơn, kẻo bị con hồ ly tinh nào quyến rũ mất khổ.”
Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Tôi đứng ngây bóng lưng cô ấy, mãi không thể hoàn hồn.
Lời cô hai như một cái gai, cắm lòng tôi, khiến tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Hôm , Trạch Huy đi làm, tôi phòng làm việc của anh .
Trừ dọn dẹp, tôi hiếm đây.
Tôi không đồ cá nhân của anh ấy.
Tôi luôn nghĩ, dù là vợ chồng vẫn cần có không gian riêng.
Căn phòng rất đơn giản – hai dãy tủ sách kín mít, một cái bàn làm việc một chiếc ghế.
Tôi ngồi xuống ghế, kéo ngăn bàn .
có vài bức thư, huy hiệu đơn vị, sổ liên lạc vài tài liệu không quan trọng.
Ở ngăn dưới cùng, tôi một tấm ảnh đen trắng.
Tôi nhẹ nhàng rút .
ảnh có người.
Trạch Huy đứng cạnh một cô gái mặc áo sơ mi trắng hoa nhí, tóc tết hai bím, vai kề vai.
Bằng trực giác của một người đàn bà, tôi nhận giữa có một thứ khó nói.
Lật mặt , ở góc phải bên dưới có dòng chữ:
“Cùng chàng tâm đầu ý hợp, yêu giấu kín dài lâu – tháng 4 1979.”
Nét chữ mềm mại, nhẹ nhàng, rõ ràng là của phụ nữ.
[ – .]
1979…
Là cuối cùng Trạch Huy làm thanh niên trí thức vùng sâu.
Tôi cầm bức ảnh, mắt quanh căn phòng.
Tầm mắt tôi rơi hàng tủ dưới cùng có khóa.
Vài phút , tôi dễ dàng tìm được chìa khóa giấu gáy cuốn Thép đã tôi thế đấy.
Đêm , dỗ hai đứa ngủ, tôi gạt bỏ xúc đang cuộn trào, ngồi xem hàng chục bức thư.
mới chỉ là chưa tới một phần ba số thư.
Người viết thư Trạch Huy tên là .
Qua những bức thư nồng nàn ấy, tôi dần dần ghép được mối mười của .
cùng đi lao ở một vùng núi nghèo khổ.
Cùng lao , giúp đỡ, khích lệ lẫn nhau.
nảy sinh lúc nào chẳng hay.
Càng ngày càng sâu đậm, không thể dứt.
Nhưng trước đi lao , đã có hôn ước, gia đình nhận đủ sính lễ – ba món chuyển một món phát tiếng.
Chi tiêu hàng tháng tem phiếu của cô đều do chồng tương lai gửi.
Vì vậy, mối giữa phải vụng trộm, lén lút.
thi đại học được khôi phục, thanh niên trí thức lần lượt về thành phố.
Người chồng kia nhờ quan hệ điều chuyển về thành phố, làm giáo viên ngữ văn cấp hai.
Trạch Huy hai lần thi trượt, cuối cùng đậu một trường đại học ở phương Bắc.
Một người lấy chồng, một người đi học.
Nhưng thư từ giữa chưa từng đứt đoạn.
Hai trước, viết thư kể Trạch Huy rằng, việc bận, không có thời gian chăm con, chồng đi tác suốt, mẹ chồng chỉ chăm cháu bên anh chồng, chẳng thèm ngó ngàng gì.
Trạch Huy xót, liền mẹ mình tới giúp .
viết thư:
【Mỗi lần được dì chăm sóc ân cần, lòng em vừa hạnh phúc vừa áy náy. Em muốn gọi dì là mẹ, nhưng không biết mình là ai để làm vậy.
【Em thẹn vợ anh. Tiền lương hơn ba trăm đồng mỗi tháng của anh, mà lén gửi cho em đến hai trăm. Nếu chị ấy biết, chắc chắn sẽ gây chuyện.
【Nghe nói vợ anh sinh đôi, em ngưỡng mộ quá. Em nuôi chó chưa từng sinh đôi bao giờ. Không tưởng tượng nổi bụng chị ấy lúc to sao, nghĩ thôi đáng sợ.
【Mấy chị đồng nghiệp trêu em, hỏi mỗi tháng ai viết nhiều thư thế. Em bảo là chồng em, là người yêu của em. đều tưởng là chồng đi tác xa…】
Những dòng chữ chi chít, đầy hơi thở mập mờ u tối.
Khiến tôi buồn nôn không chịu nổi.
—–
Trạch Huy đi làm về, tôi ném hết thư mặt anh .
Hai chúng tôi cãi nhau một trận long trời lở đất.
Tôi nổi điên, gào thét như một kẻ điên.
Anh vẻ mặt dửng dưng, tôi sụp đổ bằng ánh mắt lạnh lẽo.