Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
06
Tôi Giang Dã đi khám tổng quát một lượt, đặc biệt kiểm tra kỹ dạ dày.
Bác sĩ nói không có nghiêm trọng, chỉ là viêm nhẹ, uống thu//ốc là ổn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm—may hiện tại, Giang Dã chưa mắc u//ng th//ư dạ dày.
Ra khỏi bệnh viện, Giang Dã vẫn còn ngơ ngác:
“Bạn Kiều, chỉ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe thôi cũng đủ khiến Lục Triết giận ?”
Tôi bị dòng suy nghĩ đơn giản của cậu ấy chọc , không trả lời.
Chỉ dặn dò tỉ mỉ: về ký túc nhớ uống thu//ốc, nay tôi sẽ giám sát cậu ăn đúng bữa mỗi ngày.
Chưa dứt lời, cổ tay tôi đã bị Giang Dã giữ lại.
“Cậu còn tôi làm nữa không? Chỉ cậu nói, tôi đều đồng ý.”
Hình như Giang Dã luôn khăng khăng giúp đỡ tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt ấy, chợt tay còn lại vuốt lên trán cậu, khẽ vén lọn tóc mái hơi rối trước trán.
Giang Dã theo phản xạ khép mắt lại— không tránh né.
Ngón tay tôi lướt qua mái tóc cậu, chậm rãi nâng lên nụ .
“Có chứ, Giang Dã. Tôi thấy cậu luôn rạng rỡ vui tươi.”
“Cậu có không? Khi cậu trông rất đẹp trai. Tôi rất thích nhìn thấy cậu như .”
Người ta nói, dạ dày là nơi chịu ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Tâm trạng vui thì dạ dày cũng sẽ khỏe mạnh hơn, đúng không?
Hơn nữa, Giang Dã thật sự rất đẹp trai.
Chỉ là lúc đi học bị mái tóc mái che mất nhan sắc. Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã trở thành nam thần trong mơ của không ít tiểu thư nhà giàu.
lúc ấy, cậu chấp yêu một người trong số họ—có lẽ đã tiết kiệm được cả năm sáu năm phấn đấu.
07
Sau khi chia tay Giang Dã, tôi trở về nhà.
bước vào cửa, liền thấy ba Lục Triết đang ngồi trong phòng khách.
Bên cạnh là Lục Triết với gương mặt không cam lòng.
thấy tôi, anh ta lập đứng bật dậy.
“Kiều Niệm! Em không phải đã đồng ý chúc phúc cho anh ? còn gọi ba anh đến nhà em nữa?!”
“Quả nhiên, gọi là ‘cao thượng’ lúc trưa của em chỉ là giả tạo.”
Lục Triết nghiến răng nói: “ tôi nói cho em , nhà tôi không sự giúp đỡ của nhà em. Tôi sẽ tự mình vực dậy công ty. Chỉ mong em nay đừng bám lấy tôi nữa.”
Tôi chợt nhớ ra— trước, ba Lục Triết thường xuyên khóc lóc trước mặt tôi, kể khổ rằng họ vất vả thế nào.
Khi ấy, tôi đang say mê anh ta, liền mời họ đến nhà chơi như hôm nay.
Tự mình cam đoan với ba rằng nhất định sẽ khuyên họ giúp đỡ nhà họ Lục.
nhìn lại—rõ ràng là không nữa .
“Đã không thì thôi .”
So với cơn giận dữ của Lục Triết, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
“Chú thím cũng nghe thấy đấy. Chính Lục Triết nói không nhà cháu giúp đỡ, thì bọn cháu cũng lực bất tòng tâm.”
“Ba, , không có việc thì cũng đừng giữ chú thím lại ăn tối nữa. Họ chắc cũng bận lắm.”
Dứt lời, tôi quay người lên lầu, không buồn nhìn Lục Triết lấy một .
Phía sau vang lên giọng ba tôi, bảo quản gia Trần khách về—giọng ông cũng mang theo vẻ giận.
Tôi về phòng, lập lục lọi chăn đệm, mền gối mình không còn dùng đến.
trước, để chứng minh mình không phải người tệ nhất, Lục Triết thường kể với tôi chuyện quá khứ khổ cực.
Vì tiết kiệm tiền khởi nghiệp, anh ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Lúc túng quẫn nhất, giữa mùa đông chỉ có một tấm chăn mỏng bông cũ, sáng nào cũng bị rét đến tỉnh giấc.
có tôi , không chỉ lo cơm nước, còn lo quần cả sự ấm áp cho anh nữa.
Tôi thu dọn thành một túi lớn, nặng đến mức không nhấc nổi, bèn gọi thử một tiếng để nhờ chú Trần giúp.
phía sau lại vang lên một giọng khác:
“Cô lấy mấy thứ làm ?”
Tôi theo phản xạ đáp ngay:
“Đem cho Giang Dã. Bây , cậu ấy là người quan trọng nhất với tôi.”
Đợi mãi vẫn không thấy chú Trần xuất hiện.
Tôi quay lại—Lục Triết đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.
Ngay sau đó, anh ta bật khẩy, dựa nghiêng người vào khung cửa:
“Kiều Niệm, cô tôi đang ở ngoài cửa nên cố ý nói cho tôi nghe đúng không? Tưởng tôi sẽ để ý ?”
“ cô thật sự thích tôi đến , thì làm em gái tôi cũng được.”
“ gặp tôi thì thi thoảng tôi sẽ gặp cô. cô phải đặt lên hàng đầu, không được giành giật với cô ấy. không thì…”
“Bốp!”
Câu nói còn chưa dứt, tôi đã giáng cho anh ta một bạt tai.
08
“Cô… dám đánh tôi?”
Lục Triết sững người vài giây, lưỡi đẩy vào má, ánh mắt bàng hoàng nhìn tôi.
“Tôi đánh anh thì ?”
“Anh đã không điều, thì đừng trách tôi không xem anh là người.”
“ bây lại thấy không khí bốc mùi? Hóa ra là anh đang phun phân đầy miệng. Tưởng tôi vẫn là rối mềm yếu cho anh dắt mũi à? mở hậu cung hả?”
“ còn dám nói mấy lời nhảm nhí đó trước mặt tôi thêm một lần nữa—lần sau ra tay, không chỉ có mình tôi đâu.”
Nói xong, tôi bảo vệ sĩ tống cả ba người nhà họ ra ngoài.
tầng trên nhìn xuống, hay thấy cha Lục giáng cho Lục Triết một bạt tai—ngay đúng má bên kia tôi đánh.
Thật hoàn hảo.
“Không phải đã bảo phải dỗ dành bé đàng hoàng ? Rốt cuộc làm thế hả?”
Lục Triết cắn răng: “Ba cứ yên tâm. Dù không có nhà họ Kiều, cũng có thể vực dậy công ty!”
Tôi chỉ thấy buồn .
trước, tôi từng nghĩ cho dù Lục Triết vô tình với tôi thì ít nhất, tình yêu anh ta dành cho Lâm là thật lòng.
xem ra—chẳng phải thế.
Tình yêu của anh ta, chỉ là sự tính toán giữa lợi hại, lựa chọn phương án có lợi nhất cho bản thân thôi.
trước, vì sợ phá sản nên anh ta chọn tôi.
, chắc mình sẽ thành công, anh ta chọn Lâm — vẫn giữ tôi làm quân cờ dự bị.
Người đàn ông , đúng là cặn bã trong ra ngoài.
May , giữa tôi anh ta—không còn chút liên quan nào nữa .
09
Thu dọn xong mọi thứ, tôi lại mua thêm vài bộ quần cho Giang Dã nhờ tài xế tới trường.
được điện thoại, cậu ấy lập chạy ký túc xá ra ngoài.
Chạy đến trước mặt tôi, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tôi dùng khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi.
mở miệng đã hỏi ngay:
“Có ngoan ngoãn uống thuốc, ăn cơm không?”
Giang Dã gật đầu thật mạnh, sau đó lấy túi ra một hộp quà nhỏ cho tôi.
Tôi mở ra xem—là một sợi dây chuyền vàng.
Mắt tôi chợt đỏ hoe—tôi rõ, đây là di vật cậu ấy để lại, cũng là vật quý giá nhất cậu còn giữ được.
trước, kể cả khi chủ nợ đến đòi, nhịn đói mấy ngày liền, Giang Dã vẫn không nỡ bán nó.
bây —lại đem tặng cho một người mới quen chưa đầy một ngày như tôi.
“Cậu không thích à?”
Thấy vẻ mặt tôi, Giang Dã luống cuống.
“Không! Tôi rất thích!”
Tôi vội vàng lắc đầu.
Sắc mặt cậu ấy mới dịu đi đôi chút.
“… cậu chịu chứ?”
“Ừm, tôi .”
Dù thì đồ của chồng tương lai, Giang Dã cũng chỉ có thể tặng cho tôi thôi.
Sau khi Giang Dã giúp tôi đeo lên, tôi lại lấy cốp xe ra một đống túi lớn cho cậu.
Ban đầu, Giang Dã nhất quyết không chịu .
Tôi bèn bảo: “Cậu dạy kèm cho tôi là được. Tôi thi cuối kỳ toàn rớt, coi như đây là học phí.”
“ cậu còn không , sau tôi sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
Giang Dã hết cách, đành phải .
“Nhớ đấy, đừng tiếc mặc. Ngày mai mặc .”
Tôi chỉ vào một túi bên cạnh, Giang Dã gật đầu không ngừng.
Hôm sau, vào tiết 8 sáng đầu tiên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy—
Giang Dã cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc len cổ lọ đen bên trong, khoác dạ màu cà phê bên ngoài, cao ráo với chiều cao 1m88.
Ngay lập thu hút bao ánh nhìn bàn tán xôn xao:
“Người là ai thế? Nhìn quen lắm, có phải sinh viên trường mình không?”