Sau tuổi bốn mươi, với Hạ Trình, chuyện chăn gối chỉ còn là một ân huệ ban phát cho tôi.
Nhưng khi nhạc chuông riêng của Lý Đóa mới reo được ba tiếng, anh ta đã lập tức dừng lại và nghe máy:
“Lại xem phim kinh dị à?”
“Ừ, không sao đâu, đừng sợ, anh kể chuyện cười cho em nghe nhé.”
Tôi nhìn những vết cào dài trên lưng anh ta, sờ móng tay cắt sát tận da của mình, chợt cảm thấy cuộc hôn nhân này, đến nước này rồi thì thật vô nghĩa.
“Hạ Trình.”
Anh ta đang bận dỗ người tình, chỉ kịp quay đầu trừng mắt với tôi, ra hiệu đừng quấy rầy.
Tôi nâng cao giọng:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Hạ Trình lập tức bịt micro, tiện tay quấn đại cái khăn tắm rồi ra ngoài ban công.
Tôi ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt năm phút. Rồi nhận được tin nhắn từ con gái:
“Mẹ ơi, con ủng hộ mẹ. Ly! Hôn! Đi!”