Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

13

Ba mẹ tôi liếc nhìn nhau một . Rõ ràng là bàn bạc kỹ lưỡng từ :

“Tiền hồi môn của Thiên Thiên bọn bác chuẩn : tiền một trăm triệu, ba cây , một căn nhà phố cho thuê – tổng cộng hơn 160 triệu.”

“Còn có cả nhà phố kèm theo nữa, tuyệt quá ạ.” Dĩ Nhiên liếc nhìn tôi: “Chị dâu đúng là chú thương yêu mực.”

Tôi khẽ cười gượng, không ngờ ba mẹ lại lấy ra nhiều tiền như thế.

Thì ra những khoản họ lừa tôi suốt bao năm qua… họ chẳng nỡ tiêu đến, chỉ sợ tôi phát hiện, nên âm thầm rút ra đổi thành tiền , chuẩn sẵn để cưới vợ cho Quang Diệu.

Giờ thì tôi dụ bộ sự thật từ miệng họ nói ra .

Khoảnh khắc đó, tim tôi lại nhói một .

Họ rõ ràng có tiền, mà vẫn giả bệnh để moi thêm từ tôi khoản tiền mua chiếc Mercedes kia.

Còn nhà phố kia… tôi hoàn không mua từ nào, ở đâu.

Nhưng có một điều chắc chắn: tiền mua nó, nhất định là từ tôi mà ra.

“Ba, nhà phố đó để cho Quang Diệu dùng đi. Con ở thành phố, không xài tới.”

Ba tôi dường như đoán , liền từ chối ngay:

“Không đâu Thiên Thiên. Nhà họ Tô thể hiện thành ý như , hồi môn của con không thể kém. Ba sẽ nghĩ cách xoay thêm bốn chục triệu nữa, cho tròn hai trăm triệu – chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc.”

Mẹ tôi cũng hùa theo:

“Thiên Thiên, ba con đem cả tiền dành mai sau ra làm hồi môn cho con đấy.”

Họ càng cảnh yêu thương tôi bao nhiêu, tôi càng buồn nôn bấy nhiêu.

Tôi cố kiềm chế cảm giác ghê tởm, đề xuất:

“Ba, chiếc xe mới của Quang Diệu hình như đúng ba mươi bảy triệu nhỉ? Cũng tính vào làm của hồi môn cho con không?”

Ba tôi và em vừa định phản đối, Dĩ Nhiên nhanh chóng tiếp lời:

“Chị dâu, nhà em nhiều xe đẹp lắm, chị cần gì xe cũ đó.”

“Dĩ Nhiên, nhà em xe vài ba trăm triệu trở , mà chị lái xe không giỏi…”

“Chị dâu, anh em còn bảo em chọn giúp chị một chiếc Porsche đấy. Hay là em chọn chiếc nào rẻ rẻ, chắc chắn còn ngon hơn xe cũ kia nhiều.”

“Chị cũng không ham gì Porsche đâu, nhưng anh em cứ đòi mua thì… thôi để chị tặng lại cho Quang Diệu .”

Tôi và Dĩ Nhiên vai phối hợp quá ngọt, khiến Quang Diệu cắn câu ngay.

Nó hấp tấp chạy đi lấy chìa khóa xe, dúi vào tay tôi:

“Chị, xe đó coi như của hồi môn cho chị. Còn Porsche… để em lái.”

14

Với màn thể hiện “hào phóng” của em tôi, Dĩ Nhiên lập tức chủ động đề nghị cho nó mượn chiếc Bentley lái tạm, chờ đến chiếc Porsche .

Quang Diệu vốn mê xe xịn, hôm đó đăng liền năm bài khoe khoang trên Facebook.

Tôi bạn tôi dắt nó đi ăn món Nhật 2,1 triệu một người,

còn mua cho nó thắt lưng LV và giày Balenciaga.

Thậm chí còn đặt cả một chiếc laptop gaming đúng loại nó thèm muốn bao lâu .

Nó sung sướng đến nỗi suýt quên mình họ gì, cam tâm tình nguyện làm quân cờ tay tôi.

Tôi nghe từ đoạn ghi âm:

“Mẹ ơi, mẹ không cuộc sống của nhà giàu sướng tới mức nào đâu, Dĩ Nhiên mua đồ cho con mà không thèm nhìn giá luôn.”

“Chỉ một ngày, cổ tiêu cho con năm chục triệu. Trừ đi hai chục triệu con mua vòng tay tặng lại, con vẫn lời ba chục triệu!”

“Dĩ Nhiên bảo tối mai anh cô ấy sẽ bay bằng máy bay riêng. anh rể tới, mẹ nhất định phải dọn của hồi môn vào phòng chị.

Dĩ Nhiên nói anh rể là người sống tình cảm, đâu vừa nhìn hồi môn sẽ lập tức gửi tiền sính lễ cũng nên.”

Mẹ tôi hơi do dự:

“Chuyển tiền với cho chị con à? có ổn không?”

“Mẹ thiển cận quá . Giờ chị dính vào nhà họ Tô, chị còn để mắt tới tiền của nhà mình sao? Với lại mình đều ở nhà canh mà, chị ấy có bay đi đâu đâu.”

Ba tôi cũng đồng tình với ý kiến của em tôi:

“Đúng đấy, mẹ nó, làm như Quang Diệu nói đi. Bà không đâu, chiều trưởng thôn gọi cho tôi, nói nhà họ Tô định tài trợ tiền xây lại đường làng để tiện đường rước dâu.”

“Bà thử nghĩ xem, Thiên Thiên chỉ đang lừa mình, có cần kéo cả trưởng thôn vào không? Nó đâu ổng sẽ gọi hỏi tôi mà.”

Nhưng ba đoán sai.

Tôi chắc trưởng thôn sẽ gọi điện cho ông.

Vì con trưởng thôn là bạn học cấp ba của tôi, mới tiếp quản một đội thi .

đó từng hỏi tôi có trình nào để giới thiệu không.

Tôi chắc chắn: một chuyện nhà tôi sắp sửa gả con cho nhà họ Tô, ông ấy nhất định sẽ nhân cơ hội thắt chặt quan hệ với ba tôi.

15

Mọi thứ ra rất trơn tru.

Ba mẹ và Quang Diệu cùng nhau bê tiền , , chìa khóa xe vào phòng tôi.

Còn cẩn thận viết một tờ danh sách hồi môn bằng giấy đỏ.

Dĩ Nhiên cảm động giả vờ quay video lại, còn dụ em tôi đăng cả clip Facebook.

Mọi việc xong xuôi, cô ấy nồng nhiệt rủ ba mẹ tôi cùng đến chùa gần đó tham quan.

Tôi thì chủ động xin ở nhà nấu cơm.

Vừa họ ra khỏi cổng, tôi lập tức thu dọn tiền , , sổ hồng, cùng tất cả quà cáp mà mình từng mua cho họ, chiếc xe “hồi môn” của mình và rời khỏi ngôi nhà sống cả tuổi thơ.

Bánh xe lăn qua con đường làng chật hẹp, tiến thẳng quốc lộ rộng mở phía .

Giống như tương lai của tôi – một con đường thênh thang rạng rỡ.

Còn Dĩ Nhiên, đợi xác nhận tôi rời đi an , thì theo đúng kế hoạch để lại ba mẹ tôi và Quang Diệu ở ngôi chùa,

một mình lái xe đến sân bay trả xe, vừa kịp chuyến bay trở .

Em tôi thì khoảng nửa tiếng sau mới bắt đầu cảm không ổn.

Nó gọi điện đến, giọng đầy tức giận:

“Chị! Chị với Dĩ Nhiên định làm trò gì ?!”

“Không có gì đâu, em , thì bọn chị lại thôi. Em màn kịch chị có đạt không?”

“Đm!”

Chưa kịp bùng nổ chửi bới, điện thoại ba tôi giật lấy:

“Thiên Thiên, mày mọc cánh phải không? Dám lừa cả ba mày hả? Tiền và nhà, mày dám lấy đi một đồng, từ đừng bao giờ quay nữa! Tao xem như không có đứa con gái này!”

Chính là câu tôi chờ bấy lâu .

Tôi cố tình chưa chặn số, chỉ để nghe cho trọn câu này.

“Tốt thôi. Từ hôm , tôi chính thức cắt đứt quan hệ với các người.”

Tôi cúp máy.

Tấp xe vào lề đường.

Tựa đầu vào ghế, bật khóc nức nở vì vui mừng.

Mọi thứ… kết thúc .

Từ giờ trở đi, tôi không còn người cha hút máu, không còn người mẹ thiên vị, không còn đứa em giả tạo.

Tôi chỉ còn lại… một cuộc đời trọn vẹn thuộc chính mình.

Cảm giác dứt khoát, tuyệt giao kiểu này – thật sự rất sướng.

Chỉ có điều… họ bắt đầu điên cuồng nhắn tin gọi điện tìm tôi.

16

đến Hải Thành, sếp tôi báo rằng người nhà gọi đến ty mấy lần, nói ba tôi gặp chuyện.

Tôi mở ghi âm. Giọng Quang Diệu vang , nói rằng ba ngã xuống núi, hiện đang hôn mê bất tỉnh.

Mẹ tôi thì yêu cầu tôi phải trả lại bộ tiền và , không bà sẽ báo an bắt tôi:

Thiên Thiên, mày thật độc ác! Mày tính toán kỹ lưỡng như , hóa ra chỉ vì tiền?!”

“Mày không cho tao sống yên, thì mày cũng đừng hòng sống. Tao sẽ đến ty mày gây chuyện, đến khu mày ở quậy phá, đến nhà bạn mày làm loạn!”

“Tao cảnh cáo mày, mày dám đụng vào tiền với đó, tao sẽ chết ngay cổng ty mày!”

Vài ngày sau, họ đổi chiến thuật, bắt đầu đóng vai đáng thương:

“Chị ơi, cùng là người một nhà, có gì thì ngồi lại nói cho rõ. Chị chặn em như là sao chứ?”

“Ba vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, mẹ hôm cũng ngất xỉu . Một mình em gồng không nổi nữa, chị ơi, nhà mình mà thiếu chị thì không xong đâu!”

“Thiên Thiên, rốt cuộc có chuyện gì con? Đừng làm mẹ sợ. gặp khó khăn, con cứ nói với mẹ. Con bỏ đi không nói một lời thế này, mẹ lo lắm…”

Họ lo cho tôi, hay lo mất tiền?

Tôi xóa ghi âm, đưa bộ số của họ vào danh sách chặn cuộc gọi nội bộ ty.

một vở kịch không còn khán giả, người sốt ruột… luôn là viên, chứ không phải người xem.

Còn tôi — tôi có thể tự do bước đi, tìm đến những nơi khác.

Chứ không cần mắc kẹt mãi “nhà hát gia đình” ấy, làm một nhân vật phụ phục vụ cho màn kịch “sum vầy giả dối”.

Không chờ tôi gọi lại, mẹ và Quang Diệu bắt đầu hoảng. Họ chẳng màng sĩ diện, chủ động bêu xấu bản thân, lôi đủ kiểu người quen, họ hàng, bạn học ra nhờ can thiệp.

số đó, cả là người nhảy dựng dữ nhất, gửi hơn hai chục tin nhắn thoại, mắng tôi liền nửa tiếng.

Tôi không vội, cũng chẳng nổi nóng. Chỉ lặng lẽ gửi cho đoạn ghi âm mẹ tôi vu khống chồng — anh rể tôi — là người gợi ý mua thuốc nhập khẩu:

ơi, ba mẹ con vì muốn lừa tiền con mà không tiếc kéo cả anh rể vào, vu cho ảnh bịa chuyện thuốc. nói xem, con đưa đoạn ghi âm này đến bệnh viện báo cáo, anh rể có ảnh hưởng gì không ạ?】

Tùy chỉnh
Danh sách chương