Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

01

Cậu bé kia, cũng như chiến hạm kia, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của chúng tôi.

Mẹ tôi vào , nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, giọng đầy cưng chiều:

“Yên tâm , từ giờ không ai có thể tranh giành bất cứ thứ với con nữa.”

Uyên đâu! Hai người đưa nó đâu !”

Ba tôi trở về.

Trên người ông còn vương mùi mặn mòi của gió , đôi mắt đỏ ngầu như dã thú phát cuồng khi cướp mất con.

Ông hất tung vệ sĩ chắn đường, dài đến trước mặt mẹ.

Tôi chưa từng thấy ông nhìn mẹ như thế – trong mắt chẳng còn yêu thương thường ngày, chỉ còn lạnh lẽo và căm hận như băng nhọn.

Mẹ lau kh///ẩu súng lục bạc nhỏ nhắn, mí mắt không hề động đậy.

động lớn, nó trượt chân rơi .”

“Vớ vẩn! Tối nay trời yên lặng, lấy đâu sóng gió!”

Khuynh Nhan, là cô đúng không?!”

Giọng ba tôi khản đặc, từng chữ như nhuốm m//áu.

Cuối cùng mẹ cũng ngẩng lên, đôi mắt đẹp như hồ thu giờ lại trống rỗng đến rợn người – không một cảm xúc.

“Là tôi. Thì ?”

“Lệ Kình Thương, lúc anh dẫn đứa con hoang đó về nhà, đã từng nghĩ đến việc hỏi ý tôi chưa?”

Ngực ba tôi phập phồng dữ dội, mắt nhìn mẹ như thể nhìn người xa lạ.

“Nó là con trai tôi! Là giọt m//áu của tôi! Là người kế thừa tương lai của nhà họ Lệ!”

Mẹ bật cười, cười giòn nhưng lạnh như đ//ạn đã lên nòng.

“Con anh?” Mẹ nhướng mày, “Lệ Kình Thương, anh quên ? Năm đó cưới tôi, anh đã lập huyết thệ trước mặt cha tôi.”

“Anh thề đời chỉ có một đứa con – là Yên Yên. Tất cả của nhà họ Lệ, sau đều thuộc về con bé.”

Sắc mặt ba tôi tái nhợt như đ//âm thẳng một nhát vào ngực, lảo đảo lùi lại nửa .

“Khuynh Nhan… chuyện đó không giống nhau… Uyên nó… nó là đứa con trai duy nhất của tôi! Cơ nghiệp lớn thế , không lẽ để con gái gánh?”

Yên Yên không phải là con của anh nữa à?”

Giọng mẹ nhẹ tênh nhưng như một quả búa nện thẳng vào tim tôi.

Tôi vội trốn sau lưng mẹ, bàn tay run rẩy níu vạt áo bà.

mắt ba tôi lướt qua người tôi, trong đó có rất nhiều cảm xúc, tôi không hiểu nổi.

Nhưng cuối cùng… tôi dường như thấy một … chán ghét.

Khuynh Nhan, cô thật độ//c ác.” Giọng ông khản đặc, “Nó chỉ là một đứa trẻ.”

xong, ông quay người bỏ , không ngoái đầu lại.

cửa sập vang dội.

Người ba từng tỉ mỉ vẽ lông mày cho mẹ, dường như cũng theo cậu bé tên Uyên và con tàu chiến khổng lồ kia… cùng chìm sâu dưới đáy lạnh giá.

Căn nhà , hình như cũng sắp sụp đổ .

02

Ba không về nhà suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, ông dẫn về một người phụ nữ.

Cô ta mặc váy trắng, sắc mặt nhợt nhạt không máu, hai mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là đã khóc rất lâu, trông đáng thương và nhút nhát.

Khuynh Nhan, đây là Liễu Nguyệt, mẹ của Uyên.”

Giọng ba không cho phép phản bác, “Cô sức khỏe yếu, lại vừa mất con. Tôi để cô ở lại nhà một thời gian.”

Mẹ cắt hoa hồng trong bình, nghe thì “cách” một , kéo kéo cắt đứt ngay bông hoa đẹp nhất.

Đầu hoa rơi đất, đỏ thẫm như máu.

“Lệ Kình Thương, dẫn về một đứa con hoang còn chưa đủ, giờ đến cả tình nhân cũng đưa về luôn ?”

Giọng mẹ lạnh đến mức có thể kết băng.

“Lời tôi , anh một chữ cũng không nghe vào tai nữa đúng không?”

Ba nhíu mày, nghiêng người bảo vệ Liễu Nguyệt phía sau lưng.

“Cô giờ không nơi nương tựa, đừng vô lý nữa!”

“Tôi vô lý?”

Mẹ bật cười vì , dằn mạnh cây kéo lên bàn cái “rầm”, “Được lắm, Lệ Kình Thương, tôi xem anh có thể bảo vệ cô ta được bao lâu.”

Thế là “cô Liễu Nguyệt” cứ thế ở lại.

Cô ta được sắp xếp ở phòng của người anh trai đã mất – ngay cạnh phòng tôi.

Cô ta thường xuyên khóc nức nở suốt đêm, khóc the thé như quỷ gọi.

Không ít lần, tôi giật mình tỉnh dậy giữa đêm, liền thấy cô ta đứng ngay bên giường, dán mắt nhìn chằm chằm tôi.

Cô ta hỏi:

“Yên Yên, con đã từng gặp Uyên chưa?”

“Nó , dưới đáy lạnh lắm.”

“Nó có người chuyện cùng.”

Tôi sợ đến mức hét lên, nhào vào mẹ.

Mẹ tôi, mắt lạnh lẽo quét về phía ba và Liễu Nguyệt vội vã chạy đến.

Cô ta lập cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

“Xin lỗi… tôi chỉ là quá nhớ Uyên thôi.”

“Yên Yên trạc tuổi nó, tôi chỉ đến nhìn con bé một …”

Ba vừa nghe thấy, lập đau lấy cô ta, quay sang quát mẹ:

Khuynh Nhan! Cô nhìn xem cô dạy con gái kiểu ? Nhát gan như à?!”

“Liễu Nguyệt chỉ vì quá nhớ con, cô cần phải làm quá lên như thế?!”

Mẹ không , chỉ lấy tôi thật .

Nhưng tôi cảm nhận được cơ thể mẹ run lên từng một.

Tôi biết, đó không phải sợ hãi — mà là cơn giận dữ đến cực điểm.

Đêm đó, tôi mơ thấy một cơn á//c mộng.

Trong mơ, người anh trai kia toàn thân chảy m//áu từ bảy khiếu, lặng lẽ bò từ đáy lên, vươn tay , kéo tôi cùng.

03

Nửa tháng sau, ba tổ chức cho tôi một bữa tiệc sinh nhật rất linh đình.

Tôi còn tưởng mọi thứ sẽ ổn lại, ba sẽ lại yêu thương tôi như trước.

Nhưng ông không mang theo món quà nào — chỉ mang theo cô Liễu Nguyệt.

Cô ta vẫn mặc chiếc váy trắng , nhưng lần trên tay theo một linh vị bằng gỗ đen.

Trên đó khắc mấy chữ: “Linh vị con trai yêu quý – Lệ Uyên”

Vừa vào, không khí rộn ràng trong căn phòng bỗng như ấn nút tạm dừng.

Khách khứa bắt đầu xì xào, mắt không ngừng đảo qua lại giữa ba người nhà tôi và tấm linh vị đó.

“Lệ Kình Thương, anh có ý ?”

Sắc mặt mẹ lập trầm .

“Hôm nay là sinh nhật của Yên Yên cơ mà.”

Ba không trả lời, cứ thế thẳng đến vị trí chính giữa buổi tiệc, để cô ta và linh vị ngồi ngay chỗ lẽ thuộc về mẹ tôi.

Uyên không có phúc hưởng sinh nhật, hôm nay, để nó cùng Yên Yên mừng tuổi mới.”

Giọng ông không lớn, nhưng rõ ràng vang lên khắp hội trường.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Tôi nhìn ba, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mẹ giận đến run rẩy, cầm ly rư//ợu đỏ lên định hắt vào mặt Liễu Nguyệt.

Nhưng rượu còn chưa vung , cô ta đã ngực ngã vào ba, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Kình Thương… đau ngực quá…”

Ba lập hoảng loạn, lấy cô ta thật , quay sang quát mẹ:

Khuynh Nhan! Cô định dồn ch//ết cô hay ?! Liễu Nguyệt có bệnh tim đấy!”

Ông luống cuống tìm thu//ốc, dáng vẻ hoảng hốt như thể trong chỉ còn mình cô ta là bảo vật.

mắt đám khách mời nhìn mẹ tôi cũng thay đổi.

Có người thương hại, có người khinh miệt, cũng có người đơn thuần chỉ đến xem trò vui.

Mẹ siết ly rư//ợu trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

Nhưng bà không khóc, cũng không nổi giận.

Chỉ lặng lẽ nhìn ba một cái, tới trước mặt tôi, ngồi xổm .

“Yên Yên, chúng ta về nhà.”

Mẹ nắm tay tôi, ngẩng đầu thật cao, từng từng rời khỏi bữa tiệc đã khiến bà mất hết thể diện.

Sau lưng là ba hốt hoảng gọi bác sĩ, và trong vòng tay ông — là Liễu Nguyệt dựa vào, lặng lẽ nở một nụ cười… đắc ý và hiểm đ//ộc.

04

Đêm hôm đó, mẹ không ngủ.

Sau khi dỗ tôi vào giấc, mẹ một mình vào thư phòng.

Nửa đêm tôi khát nước tỉnh dậy, thấy đèn vẫn hắt từ khe cửa thư phòng.

Tôi nhón chân đến gần, nghe thấy mẹ gọi điện, giọng lạnh lẽo như băng:

“Điều tra, điều tra kỹ cho tôi từ đầu đến chân cái người tên Liễu Nguyệt đó.”

“Còn nữa, tung tin ngoài: bây giờ ai dám hợp tác với Lệ Kình Thương, là chống lại nhà họ .”

Lần , ba thật sự đã chọc giận mẹ.

Chỉ sau một đêm, mấy tuyến hàng hải quan trọng của ba phong tỏa, vài khách hàng lớn lần lượt quay lưng.

Ba cuống cuồng rối ren, lúc mới nhớ phải quay về nhà.

Ông xông vào cửa, mùi rư//ợu nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu.

Khuynh Nhan, nhất định phải tuyệt tình đến thế ?!”

“Chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật, phá hủy công sức bao năm của anh à?!”

Mẹ dạy tôi nhận biết các loại đá quý, nghe , mí mắt cũng không thèm nhấc lên:

“Công sức của anh?”

“Lệ Kình Thương, anh quên ? Mẻ hàng vũ khí đầu tiên giúp anh dựng nghiệp, là ai cung cấp đường nước ?”

Ba chặn họng, im bặt.

Ông thả người sofa, đầu, giọng lần đầu mang theo vẻ cầu xin:

“Khuynh Nhan, anh sai , dừng tay được không. Liễu Nguyệt… cô đã khổ sở quá nhiều, anh không thể mặc kệ cô được…”

Mẹ cuối cùng cũng đặt viên đá trong tay , nhìn thẳng vào ông, trong mắt chỉ còn thất vọng:

“Vì một người đàn bà đáng thương, anh sẵn sàng giẫm đạp tôi và con gái dưới chân?”

“Lệ Kình Thương, trong anh, mẹ con tôi rốt cuộc là ?”

Ba im lặng.

Rất lâu rất lâu sau, ông mới ngẩng đầu lên, mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương