Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
buổi tiệc đính của tôi, mẹ tôi kéo theo một đám họ hàng không mời mà đến.
Một đoàn người đông nghịt khiến tôi nhức hết cả đầu, tôi vội vàng tới.
“Mẹ, chẳng phải đã nói chỉ có hai bên gia đình cùng bữa cơm đơn giản, làm nghi thức gọn nhẹ thôi sao?”
Mẹ tôi hất tay tôi ra, đi thẳng phía cha mẹ chồng tương lai.
“ bà thông gia, mấy người họ hàng này đều là người chứng kiến Tống Mộng khôn lớn, chuyện đính quan trọng thế này, mời họ đến chẳng phải là chuyện bình sao?”
Cha mẹ chồng tôi vẫn giữ nụ cười: “Không sao, không sao, mời là phải rồi.”
Nói xong, họ liền gọi quản lý khách sạn, yêu cầu đổi sang phòng tiệc lớn hơn.
Buổi đính ban đầu chỉ một bàn, thoắt cái đã thành năm sáu bàn.
Mẹ tôi kéo vị phu của tôi – Kỳ Việt – đi khắp nơi giới thiệu.
“ là cụ bên ngoại, còn là dì hai bên ngoại.”
“Kỳ Việt à, những người này đều là họ hàng nhìn Tống Mộng lớn lên. Sau này cưới rồi, hai đứa phải xuyên qua lại nhé.”
Kỳ Việt ngoan ngoãn gật đầu, miệng không ngừng chào : “Cháu chào cụ, chào dì hai.”
Bên này, quản lý tôi có cần gọi thêm món không.
Tôi nhếch mép cười khẩy, lắc đầu: “Mang ít hạt dưa, rót nước lọc là được. Người quê không nổi đồ sơn hào hải vị đâu, tôi sợ họ không tiêu hóa được.”
“ không cần gọi món ạ? Ngồi không thế này sao?” Quản lý không hiểu lại.
“Không cần, lát nữa họ sẽ tự chuồn thôi. Cơm này họ đâu có được.”
Dàn xếp xong, tôi chỉnh lại quần áo, đi thẳng đến chỗ mẹ tôi.
“Mẹ, nay mẹ đến rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Mẹ tôi trừng nhìn tôi: “Tiền sính lễ đâu? nay không đưa thì đừng hòng tổ chức lễ đính .”
Cuối cùng cũng lòi ra mục đích: là nhắm vào sính lễ bên nhà họ Kỳ.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn nắm tay bà: “Mẹ à, con chỉ có mỗi mẹ, không đưa sính lễ cho mẹ thì đưa cho ai~”
Sau đó ra hiệu cho cha mẹ chồng tương lai tới.
“Mẹ à, mẹ con nói lấy tiền sính lễ, vậy thẻ để đâu rồi?”
Ngay lập tức, tất cả ánh đều đổ dồn phía chúng tôi, tiếng nhai hạt dưa cũng không ngừng, thậm chí còn nghe như nhanh hơn.
2
Mẹ chồng tôi cầm một thẻ ngân hàng được bọc giấy đỏ tới.
“188.000, không thiếu một xu, chỉ chờ sau buổi lễ là đưa cho Tiểu Mộng.”
Mẹ tôi không chớp , dán chặt ánh nhìn vào chiếc thẻ, vừa đưa tay ra lấy thì bị mẹ chồng tôi chặn lại.
“Bà thông gia à, tiền sính lễ này chúng ta đã nói trước rồi, là để cho bọn trẻ mang xây dựng tổ ấm riêng.”
“Bà chỉ có một cô con gái là Tiểu Mộng, chúng tôi cũng chỉ có một đứa con là Kỳ Việt, nên tiền sính lễ hay hồi môn đều để lại cho bọn nhỏ là phải.”
Thấy khoản tiền 188.000 sắp đến tay lại bị giữ lại, mẹ tôi sốt ruột, túm lấy tay tôi.
“Tống Mộng, mẹ con lớn thế này, giờ con đi lấy chồng, mẹ xin ít sính lễ thì sao chứ?”
Mẹ chồng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Ban đầu nói là 88.000, bà không chịu, đòi 188.000. Tôi nghĩ dù sao cũng là cho con cái, thêm 100.000 cũng được. Vậy mà giờ bà lại giữ riêng, thế thì tôi không thể đưa bà được.”
Thấy mẹ chồng cất thẻ đi, mẹ tôi lập tức chuyển mục tiêu sang tôi.
“Tống Mộng, con có đưa tiền sính lễ cho mẹ không?”
Tôi bất lực giơ hai tay ra: “ là tiền bên nhà bỏ ra, con đâu có quyền quyết . Dù gì con với Kỳ Việt còn chưa cưới mà.”
“Được lắm! Nếu mấy người đã nói thế thì tôi không cần giữ thể diện nữa!”
Dứt lời, mẹ tôi không biết từ đâu lôi ra một cái micro, ra giữa đám đông.
Sau đó rút ra một quyển sổ chép.
“Mọi người nhìn , cuốn sổ này là toàn bộ chi phí tôi Tống Mộng từ nhỏ đến lớn.”
“Bỏ qua tiền lẻ, nó tới giờ hết 180.000!” Mẹ tôi giơ cao quyển sổ để ai cũng nhìn thấy, “Mọi người phân xử xem, sính lễ này có phải nên đưa cho tôi không?”
Lập tức có họ hàng hùa theo: “ rồi, con gái thì sính lễ phải đưa cho cha mẹ giữ chứ, ai lại tự giữ!”
“Phải đó, mẹ cô ấy cực khổ lớn thế mà, tiền này nên trả lại cho bà ấy!”
“180.000? Cũng đủ trả tiền cọc mua nhà rồi ấy chứ.”
Khó trách nay mẹ tôi kéo theo cả đoàn người tới, thì ra là để có quân tiếp viện.
Tôi cầm lấy quyển sổ, lật xem, quả có lại chi tiết khoản chi tiêu cho tôi.
Từ phí mỗi kỳ cho đến một gói băng vệ sinh, đều được liệt kê đầy đủ.
Tôi đảo nhìn mọi người phòng, giọng dõng dạc:
“Mọi người sự nghĩ một đứa trẻ tới 18 tuổi chỉ tốn 180.000 thôi sao? Tính ra mỗi năm chưa đến 10.000, đã bao gồm phí, uống, sinh hoạt, vệ sinh, các khoản khác. Mỗi năm 10.000 có nhiều không?”
Mẹ tôi hơi biến sắc, nhưng rất nhanh lại lấy lại giọng điệu gay gắt.
“Mỗi năm 10.000 thì sao? Đó cũng là tiền mồ hôi nước tôi làm ra, không công thì cũng có lao. nay cô nhất phải đưa tôi sính lễ.”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước cho màn gây rối này, nhưng lòng vẫn thấy chua chát.
Tôi lại quay sang đám đông, lật đến trang cuối cùng.
“Mọi người biết tại sao quyển sổ này chỉ tới năm tôi 18 tuổi không? Vì từ sau 18 tuổi, mẹ tôi chưa cho tôi một xu. Tiền đại đều do tôi đi làm thêm kiếm được.”
Tôi cầm quyển sổ đi một vòng quanh đám đông, để ai cũng nhìn rõ.
“Hình như , mới nghe 180.000 thì tưởng nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại, mỗi năm 10.000, mỗi tháng chưa đến 1.000, đâu có nhiều.”
“ vậy, từ năm 18 tuổi trở đi là không còn nữa rồi.”
“Chẳng phải Chu Anh chỉ có một đứa con gái là con thôi sao? Bình bà ấy cũng kiếm được không ít, sao lại đối xử với con như vậy chứ!”
Mọi ánh lại đổ dồn phía mẹ tôi.
3
Trước sự chất vấn của mọi người, sắc mẹ tôi không hề thay đổi.
“180.000 tệ tiền tươi thóc , đều là tôi tự móc ra từ túi . Giờ tôi đòi lại, có gì sai?”
Tôi giơ cuốn sổ lên : “Mẹ, lương tháng của mẹ là 10.000 tệ, mỗi tháng tiêu vài trăm cho con, mẹ thấy sự là nhiều sao?”
Mẹ tôi mạnh miệng đáp: “Mẹ chỉ có con là con gái, nếu không phải do con tiêu hết tiền của mẹ, thì sao đến giờ mẹ chẳng có đồng tiết kiệm nào?”
Những lời trước sau mâu thuẫn đó khiến tôi không nhịn được bật cười.
“Mẹ nói khoản đều rõ ràng, vậy mà lại bảo không biết tiền đi đâu. Vậy nay để con nói cho mẹ biết tiền mẹ tiêu vào đâu nhé?”
Tôi chỉ vào cụ ba của tôi:
“Mỗi kỳ nghỉ hè, mẹ đều đưa ba đứa cháu nội ngoại của cụ lên nhà con ở nguyên một tháng. Nói là nhà con gần bể bơi, tiện cho bọn nhỏ chơi. nhà con, ở nhà con, đến cả vé bơi cũng do mẹ mua. Một tháng mất mấy ngàn, tiền cứ thế mà bay.”
cụ ba đỏ lên, nhưng vẫn cố cãi: “Là mẹ con mời tụi tôi lên đấy chứ, không tốn tiền thì nói đại đi!”
Tôi lại chỉ vào bác cả: “Con bác cấp ba ba năm đều ở nhà con. Bác không hề chu cấp gì, toàn bộ chi phí đều là do mẹ tôi lo.”
Bác cả nói: “Nhà các cháu gần trường, tiện cho nó . Là mẹ cháu đề nghị mà.”
Tôi tiếp tục chỉ vào bà cô: “Nhà cô mỗi khi ai đau ốm gì là lại lên thành phố khám bệnh, nói nhà con tiện đường. Lần nào chẳng là mẹ con lái xe đưa đón, tiền thuốc thang cũng là mẹ con trả.”
Bà cô đỏ ửng, ngượng ngùng đáp: “Thì người quê như cô đâu có rành gì, nhưng mỗi lần cô lên không phải đều mang đặc sản theo sao?”
Tôi khinh miệt: “Khoai tây, rau cải gì đó? Tất cả cộng lại chưa tới 50 tệ! khi một lọ thuốc cũng hơn 50 rồi.”
“Tôi thấy không phải cô không hiểu, mà là hiểu đấy.”
Tôi lần lượt chỉ người, vạch rõ khoản. Mẹ tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, vội tới ngăn tôi lại.
“Tống Mộng, con làm gì vậy? Họ đều là họ hàng bên ngoại, đều là người nhìn con lớn lên mà. Con nói năng kiểu gì vậy hả?”
Tôi hất tay bà ra: “Sao? Con cây kẹo mút năm hào thì mẹ sổ. Còn mấy người này một lần tiêu của mẹ mấy ngàn thì coi như không có gì xảy ra?”
“Mẹ chọn lọc trí nhớ kiểu gì vậy? Nếu mẹ làm kế toán, giờ chắc đã phải ngồi tù rồi!”
Tay mẹ tôi giơ cao tát, nhưng bị Kỳ Việt giữ lại.
“Mẹ, giữ tự trọng đi. Nếu mẹ dám động vào Tống Mộng, con cũng không ngại ra tay với mẹ đâu.”
Bố mẹ chồng tôi cũng lên che chắn cho tôi, giọng điệu đầy khinh :
“Ồ, thì ra là người phụ nữ vĩ đại luôn nghĩ cho bên nhà mẹ đẻ à? Nói theo kiểu hiện nay là ‘hội những người hi sinh vì em ’ đó mà! Không , chị còn vĩ đại hơn, không chỉ lo cho em mà còn gánh luôn cả dòng họ!”
4
“Tiền tôi tự làm ra, tôi thích tiêu thế nào là quyền của tôi!” Mẹ tôi leo thẳng lên bàn, ngồi phịch xuống, “ nay mà không lấy được sính lễ, tôi tuyệt đối không đi đâu hết!”
Kỳ Việt đến kéo bà xuống thì bị đám họ hàng khác chặn lại. Những người này xuyên được mẹ tôi giúp đỡ, nên tất nhiên đứng phía bà.
Bố mẹ chồng quay sang tôi phải làm sao, có nên báo cảnh sát không.
Tôi trấn an họ đừng lo, tôi sẽ giải quyết, rồi lấy từ túi ra một tập hồ sơ.
“Tôi có thể đưa tiền, nhưng tôi có một điều kiện.”
Nghe thấy tôi chịu đưa tiền, mẹ tôi lập tức tỉnh táo lại: “Điều kiện gì? Con nói đi!”
“Sổ hộ đưa con, con chuyển ra.”
Trước tôi chuyển , nhưng mẹ giấu sổ hộ đi. Giờ nghe tôi nhắc lại, bà hơi sững người, nhưng vẫn gật đầu.
“Dù sao con cũng sắp kết rồi, sớm muộn gì cũng phải chuyển vào hộ nhà , được, lát nữa mẹ lấy cho con.”
Bà vừa đứng dậy thì tôi chặn lại: “Đừng vội, con còn một điều kiện nữa.”
“Còn điều kiện nữa? Con rắc rối rồi đấy!” Mẹ tôi lườm tôi, sắc sa sầm.
Tôi cười khẩy: “Một cái hộ mà mẹ hét giá 188.000, là mẹ xem trọng hay coi con vậy?”
“Vậy con nói đi, còn điều kiện gì?”
“Con mẹ ký vào bản cam kết cắt đứt quan hệ mẹ con này. Từ nay sau, chúng ta đoạn tuyệt, không còn liên quan gì nhau nữa!”
Tôi đưa bản cam kết ra. Tất cả mọi người phòng đều hít vào một hơi lạnh. Cả Kỳ Việt và bố mẹ chồng cũng nhìn tôi không tin nổi.
Mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:
“Tống Mộng, làm vậy có phải đáng không?”
“ đó, chỉ là đòi sính lễ thôi mà, đâu đến mức cắt đứt quan hệ mẹ con.”
“Cho dù mẹ con có sai đi nữa, thì bà ấy vẫn con lớn này mà.”
“Bà ấy cũng đã tiêu hết 180.000 vì con còn gì!”
Tôi mặc kệ những lời bàn ra tán vào, chỉ chăm chăm nhìn mẹ . Sắc bà dần tái nhợt, cả người bắt đầu lảo đảo.