Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ không tránh khỏi việc có chút thiên vị, nhưng bố mẹ cố gắng hết sức công .
Có mâu thuẫn đều chị chúng tôi tự giải quyết, bố mẹ tuyệt đối không can thiệp.
Nhưng chị gái chỉ muốn con một, một hưởng trọn tình yêu thương của bố mẹ.
Sự xuất hiện của tôi khiến tình yêu thương cô ta nhận được vơi quá nửa, lúc nhỏ chúng tôi chia sẻ đồ chơi, lớn lên chia sẻ tài sản của bố mẹ.
Hôm nay, bố cho tôi một chiếc điện thoại giá nghìn tôi khi lên đại học.
Tôn Mộng biết chuyện liền tuyệt thực hai : “ điện thoại cũ nát của con lag sắp không mở máy nổi rồi bố mẹ cũng không đổi cho con, tại sao cho nó không cho con?”
Bố giải thích: “Điện thoại của con chưa được hai năm, chắc vẫn được , Mộng Nhi, con cố thêm nửa năm nữa, đợi bán được vụ mùa tới bố sẽ đổi cho con.”
Tôn Mộng nổi khùng: “Cố con khỉ ấy, chơi game lag muốn chết, lần nào cũng bị đồng đội chửi. Bố, bạn học con ai cũng loại nhất, chỉ có con còn điện thoại cùi bắp này… Con mặc kệ, bố nói không thiên vị, điện thoại cho Tôn Yến con cũng có.”
Tôi chặn trước mặt bố: “Nếu chị muốn điện thoại , vậy hay điện thoại của đưa cho chị, còn điện thoại cũ kia của chị đưa .”
Tôn Mộng trợn tròn mắt: “Mày đùa thế? Điện thoại của tao dù sao cũng tốt hơn nhiều cục gạch nghìn của mày. Mày nằm mơ à?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu chị biết điện thoại cũ của chị còn tốt hơn điện thoại của , vậy có chứng tỏ được bố mẹ thiên vị chị không? Hồi bố mẹ điện thoại cho chị, điện thoại cho già còn không có.”
“Tôn Yến, đừng có đây sủa bậy, mày học cấp ba không được điện thoại trách ai? Tao đây không nợ mày.”
Mẹ nhẹ nhàng lên tiếng: “Mộng Nhi, vốn dĩ công , mẹ và bố con định điện thoại giống con cho gái con nữa, nhưng con nói không có nhiều , nó điện thoại có thể nhắn tin, lướt web đủ rồi.”
“Với , dạo trước vừa cho con máy tính bảng và máy vi tính, bọn mẹ còn chưa chuẩn bị cho con cả.”
“Điện thoại của mẹ và bố con đều loại mấy trăm thôi.”
“Mộng Nhi, nếu có , con muốn bố mẹ cũng đáp ứng, chỉ bây giờ thật sự không lo nổi.”
Ba chúng tôi vây quanh Tôn Mộng, cố gắng giảng giải lý lẽ cô ta bình tĩnh .
[ – .]
Tôn Mộng thẹn quá hóa giận: “ bố mẹ đổi điện thoại cho con gái cũng không có, còn mặt mũi đâu trách con không hiểu chuyện?”
“Không có đừng có con. Không đáng lẽ tuyệt tự tuyệt tôn .”
Cô ta cười khẩy: “Càng nghèo càng , càng càng nghèo. Có một tôi còn chưa đủ hả, còn thêm một con tiện nhân nữa, chẳng đáng đời nghèo cả kiếp sao?”
“Tú bà kỹ viện còn không hoan lạc trên giường hai , heo nái cũng không giỏi hai lão già tiện nhân các .”
…
Bố mẹ nhìn Tôn Mộng đang phun ra những lời độc địa, vẻ mặt đau khổ.
Tôi cố tình khích một câu: “Chị, nếu chê nghèo, có bản lĩnh tự thêm , xem dựa vào sức kiếm được bao nhiêu . Đừng có suốt ăn xong bát cơm chửi cha mắng mẹ, như tất cả mọi đều nợ chị vậy.”
Tôn Mộng hung dữ trừng mắt nhìn tôi, ném một con búp bê qua: “Ồ, coi thường ai đấy! Tao không tin một đứa sinh viên đại học như tao không mấy ruộng các . Cứ chờ đấy.”
Ngay hôm đó cô ta thu dọn hành lý, đùng đùng bỏ .
8
Bố mẹ nghe ngóng được Tôn Mộng công nhân thời vụ một xưởng may, tạm thời yên tâm phần nào.
việc máy buồn tẻ nhàm chán, nếu chịu đựng được một tháng cũng kiếm được bốn năm nghìn , khá đáng kể.
Nhưng Tôn Mộng từ nhỏ lớn nào chịu khổ thế này, được mấy tự ý nghỉ việc, bỏ không một lời từ biệt.
Mấy đó, tôi thấy tài khoản livestream của Tôn Mộng bắt đầu hoạt động.
Công nhận giọng của Tôn Mộng cũng không , thêm vào sự trợ giúp của trang điểm và filter đẹp, livestream trông cũng ra dáng ra hình.
Mở miệng ra gọi “anh ơi” ngọt xớt, thỉnh thoảng cũng nhận được donate.
Đang giữa mùa hè oi ả, Tôn Mộng trong phòng trọ, nào cũng tôm hùm đất, đồ nướng với trà sữa, số lẻ kiếm được cũng tiêu gần hết.