Rời Đi Là Điều Đúng Đắn Nhất Tôi Từng Làm

Rời Đi Là Điều Đúng Đắn Nhất Tôi Từng Làm

Hoàn thành
4 Chương
91

Giới thiệu truyện

Sau khi ký xong giấy tờ ly hôn, tôi quay lại nhà của Hứa Dương để thu dọn hết những thứ thuộc về mình.

Tôi lặng lẽ gom từng chiếc nồi, chiếc bát, những món đồ bếp do chính tay mình mua bỏ vào thùng carton.

Hứa Dương đứng tựa vào khung cửa, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

“Cô nhìn lại bản thân xem, ly hôn mà như đi hốt của. Ngoài mấy món linh tinh trong bếp, chẳng lẽ ngay cả cái bồn cầu cô cũng muốn tháo mang đi vì cô bỏ tiền ra mua à?”

Giọng anh ta từ trước đến nay vẫn thế — chua chát, khó nghe và chẳng bao giờ biết tôn trọng người khác.

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ cãi tay đôi với anh ta đến cùng.

Nhưng giờ thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa, dù sao chúng tôi cũng đã là người dưng.

Thấy tôi không đáp lại, không hiểu sao Hứa Dương lại càng tức tối.

Anh ta xoay người vào trong, rồi bất ngờ gào lên:

“Tiểu Bảo! Mang cái ống tiết kiệm của con ra đây! Thứ đó cũng là mẹ con mua đấy!”

Ngay sau đó, một cậu bé chạy lạch bạch từ bên trong ra.

Nó cẩn thận đưa cho tôi cái ống tiết kiệm, đôi mắt non nớt nghiêm túc đến tội.

“Mẹ, con biết mẹ nghèo lắm. Trong này có chút tiền, coi như con cho mẹ làm tiền đi đường. Sau này mẹ đừng quay lại làm phiền ba với dì Giang nữa.”

Trước kia, chỉ cần nghe đến “dì Giang” — người đàn bà chen vào cuộc hôn nhân của tôi — ngực tôi sẽ đau thắt, nước mắt cứ thế mà rơi.

Còn bây giờ, tôi chỉ khẽ mỉm cười.

Tôi ngồi xuống, xoa đầu con bé nhẹ nhàng.

“Con cứ yên tâm. Dù sau này con có quỳ xuống khóc lóc cầu xin, mẹ cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa.”