Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt bà bình thản đến đáng sợ:
“ khi tôi nát trang kịch bản đó, dắt rời khỏi viện… tôi đã không còn chồng, cũng không có anh trai nữa rồi.”
Bà nắm chặt tay tôi, không ngoảnh đầu lại thêm một nào nữa, rời khỏi bệnh viện.
Gió lớn, điện chớp bừng sáng — ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ ra một mảnh ký ức bị lãng quên rất lâu.
Trước lúc chết ở kiếp trước, mẹ ra — người đã nắm tay tôi cùng rơi xuống vực sâu tuyệt …
Tôi còn nhìn thấy Cốc Đường.
Cô ta xuất hiện trong khoảnh khắc chiến thắng, đầy đắc ý và độc ác.
Khuôn mặt đó — vặn vẹo, méo mó, gần như điên loạn…
“Chương Ký Tuyết, cô có giãy giụa đến mấy thì cũng ích.”
“Ai bảo cô chỉ là một nữ pháo hôi?”
“Cô và đứa con dụng của cô — định sẵn là phải chết!”
Cốc Đường bật cười như điên:
“Ha ha ha ha…”
Mẹ tôi hoàn toàn mất kiểm soát.
Hai mươi năm cố gắng giãy thoát khỏi cái gọi là “cốt truyện” — tất cả tan thành mây khói.
Tôi chỉ học một trường học bình thường, làm một công việc lương ba cọc ba đồng.
Mẹ cũng làm đủ mọi nghề tay chân, chỉ hai mẹ con sống một đời bình an.
Vậy tôi vẫn chết — chết một ca phẫu thuật thất bại.
Cốc Đường đắc ý, như thể chiến thắng được viết sẵn trong kịch bản:
“Vai thì nên ngoan ngoãn nhận mệnh.”
“Bây chết, việc chịu khổ thêm mấy chục năm, có gì khác đâu?”
Hai mắt mẹ rực, bà như phát điên, lao thẳng về cô ta.
Mẹ chỉ muốn kéo Cốc Đường chết cùng.
Bà bóp chặt cổ cô ta, gào lên trong tuyệt :
“Mẹ kiếp cái trò nữ chính được cưng chiều của mày!”
“Mẹ kiếp cái mác nữ ác độc chúng nó gán cho tao!”
“Con tao không sống nổi — thì mày cũng đừng sống yên!”
Cốc Đường nghẹn mặt, giọng rít qua kẽ răng, nhưng ánh mắt vẫn đầy ngông cuồng:
“Đừng mơ!”
“Cô không giết được tôi!”
“Cốt truyện này là do tôi tự tay viết tiếp!”
“Tôi là nữ chính được yêu chiều nhất!”
“Chồng cô, anh trai cô, tất cả hào quang của cô — đều thuộc về tôi rồi!”
“Chỉ cần cuốn sách tôi viết tiếp vẫn còn tồn tại, thì cốt truyện không thay đổi!”
“Nữ chính là bất tử!”
Giữa đôi mắt ngầu của mẹ, bất ngờ xuất hiện một nụ cười.
Một nụ cười lạnh buốt, nguy hiểm, tỉnh táo đến đáng sợ.
“Ồ…”
“Vậy ra chỉ cần… cuốn sách đó vẫn tồn tại, thì mày không thể chết?”
Giọng mẹ khựng lại, ánh mắt lặng lẽ dừng trên chiếc túi Cốc Đường đang thức ôm chặt lấy.
Cốc Đường giật mình, như bị rút sạch máu — hoảng loạn lùi lại.
Nhưng mẹ vẫn kịp nhào tới, giật phăng cuốn sách trong tay cô ta.
Trong lúc hai người giằng co điên cuồng, mẹ toạc phần nội dung nửa cuốn sách —
trang, trang một, tan tác rơi vãi đầy đất.
Cốc Đường hoảng loạn bò dưới sàn, điên cuồng nhặt lại mảnh giấy,
nhưng đã — không gì có thể khôi phục được nữa.
Mẹ dùng chút sức lực cuối cùng, bò về bên giường bệnh của tôi.
Giọng bà nghẹn ngào, mang theo một tia khẩn cầu tuyệt :
“ … mẹ đã nát phần cốt truyện rồi.”
“Có khi nào… có khi nào chúng ta … được quay về điểm bắt đầu không?”
10.
nữa mở mắt — tôi đã quay lại cái ngày đó.
Thì ra, việc tôi chết rồi sống lại… là do mẹ dùng phần vạn bất cập nhất của hy , giành giật lấy tay số phận.
Khi ấy, bà cũng chẳng biết nát cuốn sách mang lại hậu quả gì.
Nhưng nếu là tôi — cơ hội được sống, được thoát khỏi bóng tối —
dù là kiếp trước hay kiếp này, mẹ chưa bao ngần ngại.
Khoảnh khắc ấy, giữa cơn gió lạnh bùng lên hành lang bệnh viện,
tôi cuối cùng đã nhớ lại tất cả.
Trong tầm mắt hoe của tôi là một mùa đông khác — lạnh giá, hoang vu.
Nhưng bên cạnh tôi, vẫn còn đó mẹ — vẫn an yên, vẫn dịu dàng, vẫn sống.
Tôi rốt cuộc cũng hiểu ra:
đoạn cốt truyện đã bị nát kia — bao gồm cả kết cục bi thảm của mẹ —
kiếp này… không bao lặp lại nữa.
Trái tim tôi — thứ đã lơ lửng suốt bao năm trời —
cuối cùng đã tìm được chốn bình yên để an trú.
giọt nước mắt tôi cố kìm nén suốt ngần ấy năm,
đây vỡ òa thành tiếng:
“ nay về , mẹ và … mãi mãi bình an, khỏe mạnh!”
Mẹ khẽ xoa đầu tôi,
bà mỉm cười, nước mắt lặng lẽ rơi xuống cổ tôi, ấm nóng.
Tôi nhắm mắt lại,
đầu tiên, thực cảm nhận được — an bình đúng nghĩa.
Không trước, một tiếng hét chói tai đột ngột vang lên.
Tôi ngẩng đầu — và nhìn thấy Cốc Đường.
Trong tay cô ta là một con dao.
Gương mặt méo mó, dữ tợn, ánh mắt điên loạn.
Cô ta lao về tôi và mẹ với tốc độ của kẻ đã hoàn toàn mất trí.
Xung quanh là tiếng la hét hoảng loạn của đám đông, người chạy tán loạn để tránh.
Ánh mắt của Cốc Đường tràn đầy quyết tuyệt — giống như muốn kéo tôi và mẹ cùng chết.
Cảnh tượng ấy — giống hệt như kiếp trước, khi mẹ nát cuốn sách, khuôn mặt độc tuyệt của Cốc Đường lúc đó đã in sâu trong trí nhớ tôi.
Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Tôi vội kéo mẹ sang một bên, nhưng chính mình lại không tránh kịp.
Lưỡi dao đâm thẳng cơ thể tôi, xuyên qua máu thịt.
Máu nóng phụt ra, nhuộm cả tay áo.
Cốc Đường cười điên cuồng:
“Chương Ký Tuyết! Mày với con nhỏ dụng nhà mày — đều phải chết!”
“Nữ ác độc thì phải chết!”
“Tao là nữ chính! Ha ha ha ha!”
Người xung quanh lập tức nhào tới khống chế cô ta.
Cốc Đường bị đè xuống đất, vẫn giãy giụa thét lên điên rồ.
Mẹ tôi quỳ sụp bên cạnh, gương mặt tái nhợt sợ hãi, đôi mắt mở to đến mức ngầu.
Tôi hôn mê nhiều ngày liền — và trong mơ, tôi gặp được tác giả gốc của cuốn sách.
Anh ta chỉ là một cậu sinh viên học.
Cậu ấy viết về một người anh luôn yêu thương em .
Viết về người thanh mai trúc mã lặng lẽ thích em ấy nhiều năm.
Viết về một quân nhân vừa gặp đã thương, cả đời muốn che chở cho cô ấy.
Trong suy nghĩ của cậu,
“Em mình xứng đáng có tất cả điều tốt đẹp nhất.”
Dù là em đời, hay nữ chính trong câu chuyện —
cũng đều là điều mềm mại và đẹp đẽ nhất thế gian cậu muốn bảo vệ.
Câu chuyện ban đầu vốn rất ấm áp, bình lặng, nhưng cuốn hút.
Còn Cốc Đường —
chỉ là một nhân vật bị nhắc qua loa vài dòng,
một vai diễn nhạt nhẽo nghĩa, chẳng ai buồn nhớ.
Ngày hôm đó, cậu như thường lệ đến bưu điện gửi chương cho tòa soạn.
Bất ngờ trời đổ mưa như trút nước.
Cậu trượt khỏi xe đạp, ngã xuống đất.
Phong thư và cây bút bị cuốn đi, rơi một cái giếng.
cái giếng ấy —
lại thông tới một thế giới khác,
và bị Cốc Đường nhặt mất.
Cô ta ghét câu chuyện ấy.
Ghét vị trí mờ nhạt của mình.
vậy, cô ta viết lại câu chuyện ấy — rồi ném bức thư quay trở lại chiếc giếng.
Mọi thứ xảy ra đúng như gì cô ta viết:
Tạ Huyên đột nhiên trở nên quan tâm, dịu dàng với cô ta.
Đến cả Chương Ký Thanh – người vốn lạ – ngay đầu gặp mặt cũng đối xử ân cần.
Còn Chương Ký Tuyết vốn kiêu ngạo, trầm tĩnh — lại thực bắt đầu ghen tuông, làm loạn.
khi tôi tỉnh lại, cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Kỳ thi học năm đó, tôi đỗ Thanh Hoa – Bắc như ước.
Tốt nghiệp, tôi làm việc tại Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục điều hành chuỗi viện thẩm mỹ, ngày càng phát đạt, danh tiếng vang .
Về phần Cốc Đường, khi ra tù, cô ta đã hoàn toàn hóa điên.
Ngày nào cũng lảm nhảm rằng mình là nữ chính, rằng mọi người phải phục tùng cô ta.
Cô ta phát điên trong một thời gian, rồi bị đưa bệnh viện tâm thần.
suốt ngày gào thét, một bệnh nhân khác — nặng hơn, dữ tợn hơn — đã đánh cho cô ta một trận thừa sống thiếu chết.
đó về , Cốc Đường không dám hé răng một lời.
Cô ta như biến thành một người câm ngơ ngác, ngốc nghếch, lang thang như cái bóng.
Mùa đông năm ấy, cô ta chết — lặng lẽ — trong bệnh viện tâm thần.
Năm tôi 25 tuổi, mẹ tôi kết hôn với chú Thẩm — người luôn âm thầm dõi theo và nâng đỡ mẹ tôi suốt bao năm.
Ngày mẹ tái hôn, và bác cũng đến, nhưng chỉ đứng cửa, không bước .
, tôi nhìn họ — cuối cùng.
đã gầy đi rất nhiều.
Gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu hoắm như người chưa ngủ yên một giấc.
Bác tôi thì thần trí mơ hồ, như thể ngày biết toàn bộ thật, tinh thần ông ta không còn bình thường nữa.
Khi đông về, tôi nhận được tin:
tôi, trong một đi hỗ trợ vùng thiên tai ở Nam, bị kẻ xấu nổ súng bắn trúng.
Giác mạc mắt trái bị thương nặng.
Mắt trái… vĩnh viễn không nhìn thấy nữa.
Ông ấy không thể tiếp tục ở lại quân đội, tiền đồ hoàn toàn sụp đổ.
Ngày trước, ông hứa với mẹ tôi rằng, nếu một ngày nào đó bạc bà, thì cứ để bà móc mắt ông.
đây, lời hứa ấy đã thành thật.
Khi tôi và mẹ nhận được tin, chúng tôi đang cùng chú Thẩm ăn tối bên .
Là bữa tiệc mừng tôi giành được giải thưởng ở Viện Khoa học Quốc gia, cũng là dịp chúc mừng mẹ vừa khai trương cửa hàng thẩm mỹ thứ bảy.
Năm đó, chú Thẩm cũng được thăng chức làm sư trưởng quân khu.
Chúng tôi cụng ly chúc mừng, cùng cười, cùng nói, cùng chúc nhau mỗi năm đều bình an khỏe mạnh.
Mẹ rất vui, uống thêm mấy ly rượu.
Qua ô cửa kính sát đất, quảng trường đang rực rỡ pháo hoa đón giao thừa.
Bỗng dưng, tôi nhớ lại chuyện rất trong kiếp trước.
Đêm giao thừa năm đó, tôi, mẹ, bác và cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Chúng tôi nâng ly chúc Tết và ước nguyện.
Bác nói, năm nghiệp thuận lợi, tiền đồ rộng mở.
nói, hy được thăng chức doanh trưởng, còn tôi đỗ học danh giá.
Mẹ bật cười, nụ cười khi ấy vừa hiền vừa sáng.
Bà đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi nói:
Tôi chỉ cả nhà luôn mạnh khỏe, bình an bên nhau là được.
Mẹ và tôi, thật ra chưa bao cầu quá nhiều.
-Hết-