Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07.
Kể khi thành trợ lý riêng, đúng là tôi chẳng còn việc gì làm thật — cả ngày chỉ chơi game.
Nhưng mà…
Chơi một mình nó buồn lắm.
Không còn cảm giác hồi hộp khi trốn sếp chơi vụng, mất hết hứng thú.
“Chà, phu nhân tổng giám đốc hôm nay chơi bao nhiêu game rồi?”
Tiểu Trương đi ngang, đưa cho tôi cốc cà phê:
“Uống , để lấy sức tục chơi !”
Tôi muốn lăn ra chết , ngay và .
Cái biệt danh “bà chủ nhỏ” giờ đã bám chặt tôi rồi.
Dù tôi có nói thế , họ tin tôi và sếp đã thề non hẹn biển rồi.
Thế là tôi buông xuôi.
Có nhân viên mới hỏi tôi:
“Chị với sếp là một cặp thật hả?”
“Ừ.” – Tôi gật đầu hờ hững – “Tụi chị còn có con ở ngoài rồi đó.”
Bạn nhân viên đó há hốc mồm chạy mất.
Không lâu sau…
“Chi Chi! Có chuyện lớn rồi!”
Sếp thò đầu văn phòng ra, đúng lúc tôi đang đánh boss cuối trong Plants vs Zombies.
“Chuẩn bị đi!” – Sếp hô.
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Chiều nay có đại nhân vật đầu tư! Nhanh, chuẩn bị hết cả lên, lần này là nhân vật lớn thật đấy!”
Ồ.
Tôi lười biếng gật đầu.
“Lát nữa em cứ đây, cạnh anh là được, không cần nói gì.”
Sếp vỗ đầu tôi – “Truyền năng lượng may mắn cho anh là được.”
Ừa.
Cho đến khi tôi băng rôn treo ngoài cửa công ty:
Nhiệt liệt chào đón đại gia Triệu Kế Thừa đến thăm.
Chết tiệt.
Đó chẳng phải là ba tôi sao?!
Sếp tôi sững người nhìn băng rôn, liền vỗ vai an ủi:
“Cùng họ Triệu đấy nhỉ, biết đâu tổ tiên năm trăm năm trước là họ hàng.”
Ừm.
Không chừng năm trăm năm sau, tụi mình cũng là… người một đấy.
Đại gia đến rồi.
Mà thực ra là ba tôi đến.
Ông ngậm xì gà, mặc vest bóng loáng, nhìn y như Ma Đông Thạch trong phim hành động, sảnh lớn với vệ sĩ theo sau.
Ông liếc tôi một cái, rồi làm như không quen biết, phòng họp cùng sếp.
trong, ba một , sếp một , tôi cạnh sếp.
Tách tách
Tiếng tôi ăn khoai tây chiên.
“Khụm.” – Sếp hắng giọng – “Thưa ngài, đây là bản kế hoạch tác lần này. Công ty Quang của chúng tôi được thành lập …”
Ba tôi cầm bản kế hoạch, lật sơ trang, nhíu mày.
“Công ty gì mà bé xíu, thế này mà cũng đòi…”
BỐP!
Tôi đột ngột dậy, đập tay xuống bàn.
Ba tôi bị giật mình đánh rơi cả xì gà.
Sếp càng sợ hơn, run run:
“Tiểu tổ tông, em làm gì thế, đây là khách hàng lớn đó…”
“Lớn thì sao?”
Tôi liếc ba một cái.
Lớn cỡ thì cũng phải nghe lời tôi ?
Nhưng sếp lại không hiểu ý, vội mở bịch khoai tây khác, mắt cầu xin tôi đừng quậy.
Thôi được.
Tôi xuống, tục ăn rốp rốp.
Ba tôi đàng hoàng cầm tài liệu xem , sếp tục thuyết trình, không khí dần dần dịu lại.
Đến khi ba tôi lên tiếng:
“Nói thật, công ty của cậu còn chưa có hệ thống vận hành hoàn chỉnh, nói trắng ra là chưa đạt tiêu chuẩn tác…”
Tôi chưa kịp phản ứng, đã gác chân lên bàn, nhìn thẳng ông:
“Ý là… không tác gì?”
“Khụ khụ!” – Ba tôi ho tiếng, lập tức đổi giọng:
“Cũng không hẳn. Tập đoàn tôi hiện có chương trình hỗ trợ, dù sao Quang cũng là công ty khá có tiếng ở . tác thì tác… nhưng có điều kiện.”
Sếp mừng rỡ:
“Ngài nói đi ạ!”
“Thứ , với tư cách là người đầu công ty, cậu phải nghiêm túc, không được chơi bời lăng nhăng, đặc biệt cấm quan hệ trước hôn nhân.
Thứ , làm gương cho nhân viên – ví dụ như có chưa, có xe chưa, xe gì, gì…”
Tôi cau mày.
Sao nghe mấy yêu cầu này giống… tuyển con rể ?
Khoan đã.
Tôi liếc nhìn ba mình — mắt ông đang rất chăm chú quan sát sếp — kiểu mắt… soi con rể!
Sau một tràng điều kiện như sấm giảng, buổi họp cũng kết thúc.
Ba tôi gác điếu xì gà lên miệng, gọi:
“Tiểu Hà, lại đây.”
Sếp ngơ ngác đi theo ông.
Tôi ngoài, đi qua đi lại đầy lo lắng.
Không lẽ ba tôi định bóc thân phận tôi sao?
Không được đâu!
Tôi che giấu kỹ lắm, nếu lộ rồi thì làm sao sống vui vẻ mà tục chơi game nữa ?!
Khoảng mười phút sau, sếp ra, tiễn ba tôi rời công ty.
Tôi lập tức hỏi:
“Ba tôi… không, phía đối tác nói gì với anh ?”
Sếp còn choáng:
“Kỳ lạ lắm. Tôi cứ có cảm giác… ông ấy không phải đến bàn chuyện tác mà là… tuyển con rể ấy.”
08.
Xong đời.
Tôi thầm rên một tiếng.
Ngay cả một người đơn giản như sếp mà còn nhận ra, chứng tỏ ông già tôi thật sự làm quá lố rồi.
Sếp vừa lái xe vừa lẩm bẩm:
“Ổng bảo nếu trong vòng một tháng tôi không đưa công ty lên hạng , thì đừng mơ lấy được con gái ổng.”
Sếp hừ lạnh một tiếng:
“Nói như tôi muốn cưới con gái ổng . Còn chẳng biết mặt mũi ra sao, chắc là xấu nỗi không ai dám rước.”
…
Ờ, tôi xấu đến mức chẳng ai muốn cưới đây này.
Đôi tay tôi siết lại, thực sự muốn đấm cho anh một cú vô sọ, coi còn dám nói bậy nữa không.
Nhưng khổ nỗi…
Cái mặt anh ta lúc đó còn viết rõ ràng:
“Khen đi, khen tôi cao thượng, không tham tiền bạc nè!”
Thôi . Tôi nhịn.
Tan làm, ba gọi tôi về .
“Triệu Chi Chi.” – Ba nheo mắt nhìn tôi – “Con to gan lắm rồi đó, dám sống chung với người ta?”
Tôi vội giải thích:
“Đâu phải sống chung, là… thuê ở ghép thôi.”
“Thuê ghép cũng không được!” – Ba tôi giận đến nỗi ria mép cũng run – “Mai nghỉ việc cho ba! Nghe rõ chưa? Nghỉ !”
“Con không…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, ba đã cắt lời:
“Ba đã nói với cái cậu kia rồi. Ngay cả điều kiện đó mà cũng không làm được, thì sao xứng làm con rể ba?”
“Nếu đến cố gắng cũng không có, thì đó không phải là yêu thật lòng!”
Nói rồi ông lên lầu, bỏ tôi ngẩn ra giữa phòng.
Tôi băn khoăn.
Liệu có … sếp hoàn toàn không biết tôi là con gái của ông ấy không?
Hôm sau, tôi nghe lời ba, đến công ty nộp đơn nghỉ việc.
Cũng dọn đồ về lại căn hộ nhỏ ban đầu.
Sếp gọi cho tôi hơn 200 cuộc điện thoại, tôi đều chối nhận.
Dù sao tôi cũng chỉ là cái “bùa may mắn”, không có gì cần bàn giao.
Mà tôi… cũng đâu có thiếu tiền.
Sếp gửi hàng loạt tin nhắn WeChat:
【Em bị sao ? Anh đã làm gì khiến em giận rồi ?】
【Ít cũng nói cho anh biết một tiếng , để anh biết đường mà chết cho đáng.】
【Trả lời đi, Triệu Chi Chi!】
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại:
【Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.】
Sếp trả lời ngay:
【Cái gì mà nghỉ với chả ngơi, anh có cấm em đâu. Em muốn nghỉ thì bảo, nghỉ một tháng cũng được mà!】
【Thôi được, anh duyệt phép cho em, nghỉ bao lâu em muốn, một tháng, tháng cũng được.】
【Sao lại không trả lời nữa… Em nói đi , đừng lặng lẽ biến mất được không, không có em anh không biết phải làm sao nữa…】
【Làm ơn, trả lời anh đi, được không?】
Tôi nhìn đoạn tin nhắn đó một hồi lâu, rồi quyết định nói rõ mọi chuyện:
【Nếu trong vòng một tháng, Quang không trở thành công ty số một , em sẽ không quay lại.】
Gửi xong, tôi chặn anh.
Thật ra, những gì ba tôi nói… không sai.
Công ty không thiếu một “trợ lý riêng”.
Cũng chẳng thiếu một “bùa may mắn”.
Và tôi — cũng chẳng thiếu nơi để tục… chơi game.
09.
Nửa tháng trôi qua.
Tôi rảnh đến mức chỉ quanh quẩn ở cày game, rank thì tăng vèo vèo.
Chỉ là… trong lòng cứ trống trải.
Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của sếp – vừa quen thuộc vừa ngốc nghếch.
Được rồi, tôi thừa nhận.
Tôi thích anh ấy rồi.
Chỉ khi rời xa nửa tháng, tôi mới nhận ra điều này.
Nhưng e là… đã quá muộn.
Sếp chắc giờ bận tối mắt vì công ty, làm gì còn tâm trí nhớ tôi – một “bùa may mắn” nhỏ nhoi?
Nghĩ đến đây, trong lòng bực bội, tôi vô thức ra mở cửa sổ hóng gió.
Bất chợt… một lửa lập lòe đỏ dưới tầng.
Có người đang hút thuốc?
Người đó ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt quen thuộc – vừa đẹp, vừa tiều tụy.
Là anh ấy.
Tôi lập tức đóng cửa sổ, mở cửa lao xuống lầu.
“Anh… sao lại ở đây?” – Tôi nhìn đôi mắt thâm quầng của sếp, lòng chợt se lại.
Anh dụi điếu thuốc, mắt phức tạp:
“Ngày anh cũng ở đây.”
“Anh không biết vì sao em rời đi. Anh không muốn để em đi, chỉ là… anh không biết nên làm gì.”
“Mỗi ngày anh đều dừng xe ở cổng khu em, mỗi ngày một chút gần hơn, cố gắng hơn… chỉ mong biết được — có phải khi Quang trở thành công ty số một , em sẽ quay lại không?”
Tôi nhìn khuôn mặt gầy đi rõ ấy, khẽ hỏi:
“… anh từng nghĩ xem, em là gì với anh chưa?”
Anh khựng lại, lúng túng giải thích:
“Em là… bùa may mắn của anh. Chỉ cần em, anh như có thêm sức mạnh, anh không rời xa em được…”
Anh chưa kịp nói hết, tôi đã quay người bỏ đi.
Tôi không muốn làm bùa may mắn.
Đột nhiên, một vòng tay ôm chặt lấy tôi phía sau.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn giọng nói khàn khàn của anh:
“Xin lỗi.
Anh thích em.”
“Anh không biết mở lời thế . Cảm giác như bao lâu nay, chính anh mới là người được em giúp đỡ, em đồng hành.”
“Anh chưa từng làm được gì cho em cả. Anh chỉ muốn cố gắng hơn nữa… đến khi anh xứng đáng với em.”
Trong đầu tôi hiện lên từng ký ức:
Anh đưa tôi đi ăn buffet hải sản.
Anh che chắn khi người ta nhìn tôi chằm chằm.
Anh chưa từng nặng lời, kể cả khi tôi suýt cãi nhau với ba tôi – chính là đối tác lớn của anh.
Có lẽ, anh đã làm đủ rồi – bằng sự bao dung của mình.
“Chi Chi, chờ anh.” – Anh siết chặt tôi trong vòng tay.
“Cho anh mười ngày, định anh sẽ làm được.”
Tôi gật đầu.
Dù anh có làm được hay không – em ở đây.
Em có là bạn gái của anh, cũng có là chú cá chép đem lại may mắn cho anh.
10.
Nửa tháng sau – Tiệc mừng .
Nội dung duy của buổi tiệc:
Chúc mừng Quang Group chính thức trở thành doanh nghiệp dẫn đầu ngành vật liệu xây dựng toàn .
Tôi cũng đến.
Lần này ba tôi không cản, còn đặt cho tôi một bộ trang sức đắt đỏ.
“Con gái ba đẹp thật.” – Ông xoa đầu tôi.
“Nó làm được rồi thì ba giữ lời. Sau này ba không can thiệp nữa… Nhưng mà này, chưa cưới thì cấm có…”
“Dạ dạ dạ, con hiểu rồi!”
Tôi vội ngắt lời ông.
Vừa hội trường, tôi liền sếp – không, giờ nên gọi là Hà Quang .
Anh dưới đèn sân khấu, như được bao quanh bởi mọi sao trên trời.
“Chi Chi.”
Anh vừa tôi, liền nói lời xin lỗi với người cạnh, đi thẳng về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.
“Anh làm được rồi.”
Thú thật, anh giỏi hơn cả những gì tôi từng nghĩ.
“Khụ khụ.”
Ba tôi lên sân khấu, ho nhẹ một tiếng, nhìn cái cảnh đứa đang ôm nhau, mặt đen như đáy nồi:
“Ôm ôm ấp ấp thế này còn ra thống gì!”
Tôi đỏ mặt.
Hà Quang còn chẳng hiểu chuyện gì, ngây thơ trả lời:
“Thì bọn tôi yêu nhau cũng không liên quan ngài Triệu đâu nhỉ?”
Mặt ba tôi… càng đen hơn.
Tôi ôm trán bất lực.
Anh làm công ty to thế rồi, mà đầu óc chẳng khá hơn tí .
Đến giờ mà còn chưa nhận ra ba tôi là đại gia số một ?!
“Giỏi nha thằng nhóc, chưa cưới con gái ta mà dám nói chuyện kiểu đó với ta?” – Ba tôi gằn giọng.
Hà Quang hình.
Tôi đúng lúc buông một câu:
“Ba .”
Cả hội trường hình.
Mọi nhìn đổ dồn về tôi, trợn tròn mắt.
Tổng giám đốc Lưu đi , cười ý nhị:
“Chúc mừng nha Tổng Hà, âm thầm lặng lẽ mà hốt trọn con gái chủ tập đoàn Yến, thật có phúc.”
Hà Quang không nhịn được hỏi:
“Anh biết thân phận của cô ấy trước ?”
Câu hỏi khiến Tổng Lưu bật cười.
Ôi trời ơi, cái tên ngốc này…
Tôi đúng là nên đi kiểm tra mắt, sao lại phải lòng một người ngốc thế này ?
Tiệc kết thúc.
Mặt ba tôi đen như than.
Chủ yếu vì Hà Quang vừa ra khỏi hội trường đã hồn nhiên gọi ông là “ba”.
“Em sao không nói sớm là ba em là đại gia số một? Trời ơi!”
Anh dồn tôi tường, vỗ tường cái “bịch”.
“Anh cứ tưởng em nghèo, còn thức nguyên đêm để nghĩ lý do tăng lương cho em!”
Tôi chớp chớp mắt vô tội:
“Em nói rồi mà… anh không tin.”
Mặt anh cũng bắt đầu đen.
Nhưng rồi lại bật cười:
“Bảo sao hôm đó ông ấy nói nếu không giành được hạng thì đừng mơ cưới con gái ông ấy. Hèn gì ha ha!”
Nói rồi, hôn tôi một cái rõ kêu.
“Bây giờ, em là bạn gái chính thức của anh rồi nha!”
Ba tôi cạnh tức mức… ria mép cũng dựng hết cả lên.
Tôi: …
Cái đồ ngốc này.
Nhưng mà thôi…
Ai bảo tôi lại yêu anh mất rồi.
【KẾT THÚC】