Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Ta kỹ Đại hoàng tử, không thấy dấu hiệu cho thấy hắn bị bạc đãi, càng thấy khó hiểu hơn.

“Vậy tại sao hôm ngươi lại giả làm quỷ?”

Hại ta mất .

Câu sau còn chưa kịp nói, tay áo đã bị phụ thân nhẹ một cái, quả nhiên sắc Đại hoàng tử cũng trắng thêm vài phần.

là nơi mẫu phi của ta từng ở.”

Ta không hiểu vì sao mẫu phi hắn lại thích ở chỗ giống ma như thế, chắc là lớn tuổi rồi chăng?

Nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của phụ thân, ta vẫn ngoan ngoãn ngậm , động bước tới nắm tay Đại hoàng tử, đề nghị: “Ngươi dẫn ta vòng quanh trong làm quen đường nhé.”

Dù sao nữa, không hắn ở lại dưới mí mắt của phụ thân.

Lỡ như phụ thân thấy hắn thú vị, lại muốn nuôi thêm thì sao?

Có một tên nam lạ tranh giành mẫu thân ta đã đủ phiền rồi, giờ lại thêm một đứa nhóc hoang tới giành phụ thân ta, ta còn sống nổi nữa không?

“Đợi đã, buộc tóc lại đã.”

Phụ thân gọi từ phía sau, nhưng ta đã Đại hoàng tử chạy , còn vẫy tay về phía ông.

“Không sao, bọn con thích xõa tóc cơ!”

Ta vừa quay đầu liền bắt gặp ánh mắt đen láy sâu như giếng cổ của Đại hoàng tử, trong phản chiếu mái tóc ta tung bay theo gió.

“Ngươi cũng thấy tóc xõa thoải mái hơn, đúng không?”

Đại hoàng tử gật đầu, môi khẽ cong thành nụ nhạt.

Không biết là lòng hay là sợ ta bóp nát cổ tay hắn mới .

Lúc ngang điện tối , ta hỏi hắn có muốn vào xem lại một lần không.

Đại hoàng tử lắc đầu, bảo hôm là ngày giỗ mẫu phi hắn hắn mới đến cúng tế.

Sao cứ phải chờ đến ngày giỗ mới tới thăm, bình thường không ghé được sao?

Dù sao thì ta ngày nào cũng phải gặp mẫu thân một lần.

Nhưng ta vẫn giả vờ hiểu chuyện, gật đầu ra vẻ thông rồi như cách ta hay vuốt Tiểu Miêu, ta xoa đầu hắn, học giọng bà cụ cuối ngõ khẽ nói:

“Tội nghiệp quá…”

Ánh mắt Đại hoàng tử thoắt cái trở sắc như mảnh ngói mới mài, cứ như có cắt đứt sợi dây gai mẫu thân dùng cột Tiểu Miêu lại.

Ta giật nảy mình, vội thả lỏng tay đang nắm cổ tay hắn.

Hắn khẽ nhíu mày nhưng lại động nhét tay mình vào tay ta, bình tĩnh nói: “Ta biết ngươi không hiểu.”

Dọa ta muốn rớt tim!

Ta còn tưởng hắn đánh ta, ai dè bày trận thế lớn như vậy … vạch trần cái sự “giả vờ hiểu chuyện” của ta.

Người trong kỳ lạ.

Đại hoàng tử ghé sát lại hỏi: “Ngươi đang mắng ta trong lòng đúng không?”

“Không có.”

“Hứ!”

Ta thấy có khi hắn đang giận .

Vừa nói thôi ta tìm một nữ nào dẫn đường, khỏi phiền hắn nữa thì hắn đã động mở lời: “Ta dẫn ngươi đến thăm điện Vị Ương nhé.”

6

“Tuổi chưa già, năm tháng chưa muộn.

Chốn chưa tận cùng, lòng người chưa cạn.”

Ta nghĩ, điện Vị Ương hẳn là một nơi hoa lệ tráng lệ.

Rồi ta cứ ngốc nghếch đứng , đối diện một đám đại thần trước cửa điện Vị Ương, mắt tròn mắt dẹt nhau.

Họ không biết ta là ai nhưng lại nhận ra Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử nhận được ám hiệu, động giới thiệu: “Đây là nữ nhi của Lâm nương tử, mọi người biết rồi chứ? Chính là người hoàng thúc của ta sống chết cầu xin cho cả nàng dọn vào ấy.”

Yên lặng bao trùm cả điện Vị Ương.

Thoáng chốc, ta có giác cả gió cũng ngưng thổi khi Đại hoàng tử mở .

“Thì ra là tiểu nương tử họ Lâm.”

Người đầu tiên phá vỡ im lặng là một vị lão thần mặc quan bào đỏ, râu tóc bạc phơ, trông hiền hậu, chắp tay hành lễ ta.

Ta vừa cúi người đáp lễ thì đã bị Đại hoàng tử áo giữ lại.

“Đây là Trương lão , chính là người đầu tiên mở gọi Lâm nương tử là yêu nữ.”

Trương lão gượng nhưng vẫn giữ phép tắc, ta thì không nổi.

Bởi ta không phải người lớn hiểu chuyện, biết cách giữ diện.

Đại hoàng tử dường như chẳng nhận ra không khí ngượng ngập, lại còn lần lượt giới thiệu từng vị, mỗi người đều từng buông lời không hay về mẫu thân.

“Sao ai cũng từng nói xấu vậy?”

Đại hoàng tử khoanh tay, vẻ nghiêm trang:

“Bọn họ là loại biết a dua, sợ lỡ một nhịp thì sẽ lạc đàn, ngươi về sau sẽ hiểu.”

Ta: “…”

đại thần: “…”

Đại hoàng tử đổi giọng, làm ra vẻ miễn cưỡng biện hộ cho họ: “Bình thường họ cũng chẳng có ác ý , chẳng là rảnh quá thôi.

Ta đã sớm đề nghị hoàng thúc, mỗi tháng cho họ nghỉ một ngày, còn lại thì nhốt cả trong công đường, đỡ phải nghe lời chợ búa tầm phào.

Nhưng hoàng thúc lại không chịu.”

Ta liếc thấy hai vị đại phía sau Trương lão đã âm thầm lau mồ hôi, có lẽ đang thầm ơn hoàng đế từ, chưa biến họ thành trâu ngựa sự.

Ta tay áo Đại hoàng tử, ra hiệu hắn dừng lại.

Lỡ như người này tin là , bỏ việc thì nguy.

Hắn không thèm tâm, phẩy tay: “Học văn luyện võ, đều là phục vụ đế vương.

Nếu họ không làm… ưm ưm…”

Ta nhanh tay bịt Đại hoàng tử, gượng xin lỗi vị đại rồi hắn bỏ chạy.

Mãi đến khi rẽ góc hành lang, không còn thấy bóng dáng người kia nữa, hắn mới gỡ tay ta ra, cau mày như sắp nhăn thành bó cải.

“Chạy chứ? Ta nói sai chỗ nào?”

Hắn tức tối giậm chân: “Chờ ta làm hoàng đế rồi, nhất sẽ chỉnh đốn bọn họ cho tử tế!”

sao?”

Ta và Đại hoàng tử cùng ngẩng đầu, bắt gặp hoàng đế chẳng biết từ đâu xuất hiện, ánh mắt chằm chằm vào hắn, trong con ngươi giấu đầy xúc khó dò.

Linh không lành, ta vừa lùi lại thì phát hiện tay mình bị Đại hoàng tử siết chặt.

“Thuần nhi hiểu chuyện như thế, hay là bây giờ làm hoàng đế luôn, giúp trẫm san sẻ nỗi lo, được không?”

“Được.”

“Không được.”

Hai giọng đồng thanh vang lên, ta và Đại hoàng tử cùng ngẩn người nhau.

“Bảo bối thấy chỗ nào không được?” Ông ấy hỏi.

Nếu hắn làm hoàng đế thì ta còn tư cách ở trong nữa sao?

Bao nhiêu công sức của mẫu thân chẳng phải đều uổng phí ư?

Nhưng đối diện Đại hoàng tử, ta tất nhiên không nói thẳng.

Sau một hồi chỉnh sửa trong đầu, lời nói ra đã uyển chuyển nhiều.

Hiển nhiên, hắn đã nguôi ngoai.

Nhưng hoàng đế thì không vui.

Ông ấy hỏi ta: “Bảo bối, cả chúng ta ra ngoài sống bình dị yên ổn, chẳng phải tốt hơn sao?”

Cả ?

Chúng ta?

Chưa có danh phận đã dám tự phong mình là người một ?

“Đúng là không biết xấu hổ!”

Ta… vừa nói ra suy nghĩ trong lòng sao?

Ta hốt hoảng che nhưng âm thanh vẫn tiếp tục vang lên.

Ngoảnh đầu lại mới phát hiện là Đại hoàng tử thay ta lên tiếng.

Tim ta an ổn trở về vị trí cũ.

Hoàng đế chẳng giận, ngược lại còn đắc ý nói: “Chước tỷ tỷ đã đồng ý cho ta danh phận rồi, cần ta thu xếp được đám văn lắm mồm kia, nàng sẽ bằng lòng gả cho ta.”

“Vậy nếu người không thu xếp nổi thì buông bỏ luôn à?”

Đại hoàng tử nắm được trọng điểm, đâm trúng tim đen của hoàng đế.

Làm hoàng đế thì da cũng dày.

Dù bị chọc trúng tim đen, ông ấy vẫn có không biến sắc ứng phó:

“Ngai vàng vốn là của con, năm xưa vì con còn nhỏ, hoàng thúc ta mới bất đắc dĩ phải gánh vác thay năm.

Nay cũng vật hoàn nguyên rồi.”

Hai người bọn họ, ngươi tới ta lui, đấu võ mồm rôm rả không ngừng.

Ta đứng một bên xem đến nhập thần, móc từ túi lụa ra nắm dưa đường phụ thân đã chuẩn bị, “rắc rắc” nhai giòn rụm.

Ăn quá là không kiêng nể, chẳng chốc đã bị hai người họ đồng loạt trừng mắt.

Ta không cam lòng, đổ thêm một nhúm từ túi ra, chìa tay đưa về phía họ.

còn nhiêu đây thôi, không nhiều đâu.”

Đại hoàng tử chẳng nghĩ ngợi liền nhận lấy.

Hoàng đế thì ỡm ờ ngại ngùng, dám cầm một , không ăn, lo bày tỏ mối tình si trong lòng: “Chước tỷ tỷ quả nhiên khéo tay, ngay cả dưa cũng biến hóa muôn hình.”

“Đây đúng là dưa ngon nhất trẫm từng nếm. Trẫm phải phong nó làm ‘ dưa trẫm yêu nhất’ mới được.”

Ta: “…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương