Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta lén uống tránh thai suốt ba năm, vậy mà vẫn mang thai của tiểu Hầu gia.
Đập lên trán, xong đời rồi! Quên mất, phụ thân ta là kẻ chuyên giả.
Ta nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa cầu xin tiểu Hầu gia đừng đuổi ta đi.
ngờ ngài mừng rỡ như điên: “Gia cuối cùng cũng có cớ để cưới nàng rồi!”
“Chúc mừng tiểu Hầu gia, cô nương có hỉ rồi.” chữ “có hỉ” như một tiếng sét giáng thẳng vào đầu ta, ong ong vang vọng.
Còn chưa kịp phản ứng, người ta đã bị bế bổng lên.
“Liễu Nhi, thật là làm gia nở mày nở mặt, gia có người nối dõi rồi!”
Ngài ấy nói gì ta không rõ, chỉ là lúc vừa chạm đất, ta đã vội vàng quỳ sụp xuống dưới tiểu Hầu gia, nước mắt rơi như mưa.
“Gia, xin người, xin người cho ta một cơ hội nữa! Đừng ta đi! Ta không cố ý, chưa từng có ý vượt quá phận, ta sẽ lập tức bỏ đứa bé này!”
Ta không dám mang thai. mới vào , ta đã tận mắt thấy một phụ nhân đang mang bụng lớn, tóc tai bù xù, quỳ rạp dưới đất.
vừa dập đầu vừa cầu xin, tiếng “bộp bộp” nện xuống nền đá như đánh thẳng vào người. ta là một thông vọng tưởng lấy đổi phận, bằng tử quý.
Người đàn ông khiến ta mang thai chỉ lạnh lùng chán ghét, không thèm liếc mắt lấy một lần.
Những nam nhân xung quanh không động , ngược lại ánh mắt nhanh chóng dời sang đám hoàn mới vào .
Về sau ta ra sao, ta cũng không biết, chỉ nhớ từ đó trong bớt đi không ít tâm tư không nên có.
Ngài ấy đang đỡ lấy ta bỗng khựng lại, khoé môi vốn đang nhếch lên cũng dần siết thành đường thẳng.
“Nàng vừa nói gì?”
Ta run rẩy đáp: “Ta tuyệt đối không có ý vượt quy củ, mong tiểu Hầu gia minh xét!”
Ngài buông ta ra, đứng thẳng : “Ai cho nàng to gan dám bỏ của gia!”
Nói xong, tiểu Hầu gia giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Ngài vừa đi, ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ trán một . Quên mất mình xuất thân giả rồi.
Phụ thân à, người thật sự hại nữ nhi khổ quá rồi! Sao lại cho giả chứ!
Thúy vừa đỡ ta đứng vừa cằn nhằn: “Cô nói linh tinh gì thế? Cô không biết tiểu Hầu gia tin cô mang thai đã vui thế đâu! Đến lúc vinh tử quý, vinh hoa phú quý kéo dài không dứt. Vậy mà còn dám nói bỏ , làm giận Hầu gia bỏ đi.”
Ta cúi mắt, giây lát sau liền như không có chuyện gì, khoé môi cong cong.
“Nói gì ngốc thế, ta là thông , thì phải có dáng vẻ của thông chứ. Cô đi sắc cho ta một bát canh bỏ thai đi.”
Ngừng một , ta dặn thêm: “Nhớ kỹ, đừng mua ta.”
Thúy trừng ta một đầy bất lực, giậm rồi bỏ đi.
Nữ chủ nhân Hầu gia, là vị trí của thiên kim thế gia. Ta chỉ là hoàn hầu xuất thân y quán, nếu dám vọng tưởng, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
Huống chi, ta được chọn giữa bao cô gái xinh đẹp làm người của tiểu Hầu gia, là vì ta biết thức thời, hiểu rõ quy củ.
thân của ta từng là một thông của quan lớn, sau đó được nâng lên làm thiếp. Tưởng rằng từ đó sẽ đổi đời, nhưng lại quên mất một điều: Từ hoàn lên làm thiếp, tuy tránh được sự khinh thường của hạ nhân, nhưng lại phải tranh giành ân sủng với chính thê.
Không có mẹ đẻ làm chỗ dựa, ở hậu viện rộng lớn kia, bị hãm hại đến chết là chuyện thường.
thân ta mệnh lớn, không chết, được phụ thân ta cứu. Trong quá trình sống chung, người sinh tình, cuối cùng thành thân.
Nhưng dù sống sót, nhưng thân thể người cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng. Sau sinh ta vài năm thì qua đời.
Ngày ta ôm quan tài thân mà khóc, ta đã hiểu rõ: Môn đăng hộ đối, không phải chỉ là lời nói suông. Thứ không nên , thì tuyệt đối không đến.
Ba đời ta đều làm nghề y, đến đời của phụ thân ta đã có tiếng tăm. Nhưng lại bị đồng nghiệp ghen ghét, âm thầm giở trò.
Thân phận trước kia của thân ta cũng khiến bọn họ có cớ mà gièm pha, sỉ nhục thanh danh của phụ thân.
Bất đắc dĩ, phụ thân đành phải tự hạ thấp bản thân, giả vờ y thuật kém cỏi, dùng không chuẩn. Dần dà làm ăn sa sút, đến mức dần tài sản, sống lay lắt qua ngày.
Hầu gia tuyển hoàn, ta lén đi đăng ký. xác nhận danh sách, ta ôm khoản tiền thân nặng trĩu trở về.
Phụ thânta vung chổi đánh ta tới tấp, mắng ta không được quên gốc. Ta cắn răng không nói một lời, trong lại càng kiên định: ta sẽ không quên.
Vào , ta cư xử quy củ, thật thà ngoan ngoãn, được lão phu nhân yêu thích.
Cứ tích góp ít tiền sẽ sớm được chuộc thân trở về. ngờ lại bị chọn làm thông của tiểu Hầu gia.
Tưởng ban ngày chọc giận ngài ấy rồi, chắc ít lâu nữa tiểu hầu gia sẽ không đoái hoài gì đến ta. Dù sao ngoài ta, ngài ấy còn hoàn khác đẹp hơn, được hơn.
ngờ buổi tối, người kia lại vờ như chưa từng có chuyện gì, gọi ta hầu .
nói phụ nữ có thai không nên sự, dễ động thai, ảnh hưởng đến sức khoẻ…
“Hồn vía đâu rồi? Sao không đi lại đây?” Tiểu hầu gia cau mày, giọng mang theo khó chịu.
Quả nhiên là giận thật rồi.
Ta lời bước tới, cởi áo ngoài cho tiểu hầu gia.
Động tác chậm rì khiến ngài ấy càng bực, đẩy mạnh ta ra, tự mình cởi y phục.
Thân thể ta không chịu nổi cú đẩy ấy, lảo đảo ngã xuống .
Gần như ngay lập tức, ta bật , quỳ gối cạnh, ngoan ngoãn cúi đầu.
“Ta vô lễ, lập tức thay ga .”
vú dạy nghiêm lắm, luôn nhấn mạnh tiểu Hầu gia ưa sạch sẽ, đồ ăn thức dùng đều phải tinh tươm, kể y phục bị người khác chạm vào cũng phải thay ngay. Huống hồ ta còn mặc áo ngoài mà ngồi lên ngủ của ngài ấy.
Mấy năm hầu hạ, ta chưa từng phạm lỗi này.
Tiếng soàn soạt của quần áo phía trên chợt dừng, một lúc lâu sau hắn nghiến răng: “Đứng lên.”
Ta đứng , lặng lẽ lui sang .
“Sao? Nàng không động, còn gia hầu hạ nàng chắc?” Ngài ấy cởi hết y phục, ngồi xoạc trên , chẳng hề bận tâm việc ta vừa ngồi ở đó.
Ta cắn răng, dưới ánh mắt lạnh lẽo của tiểu hầu gia mà cởi đồ.
Nửa chừng, bị ngài ấy kéo lại, ôm người vào . Bàn to nóng bỏng đặt lên bụng ta, ấm áp truyền đến, không chịu rời, hệt như mỗi đến kỳ kinh nguyệt, khiến ta cứng đờ.
Ngài ấy khẽ nói: “Ngủ thôi.”
Vốn đã chuẩn bị ngã bệnh nhẹ rồi tìm cớ bỏ đứa bé. Ai ngờ lại bị ngài ấy phá ngang.
Thật sự không hiểu nổi ngài ấy đang gì. Hồi ta vừa bị ngài ấy chiếm đoạt, cũng chẳng thấy ngài ấy kiêng dè .
Nếu sợ dơ người, hoàn toàn có thể đi tìm đám hoàn khác, sao còn tới tìm ta.
Mà đêm nay, chỉ đơn thuần ôm ngủ, là lần đầu tiên.
Tiếng tim đập phía sau xuyên qua lớp y phục mỏng manh, từng nhịp từng nhịp dội vào lưng ta.
Từng tia nhiệt từ từ dâng lên vành tai. Giữa hơi ấm ấy, ta dần thiếp đi…
5.
Sáng hôm sau tỉnh , cạnh đã không còn hơi ấm. ta vô thức đặt lên bụng, nhẹ nhàng xoa nắn.
Bụng vẫn phẳng lì, săn chắc, chẳng có dấu hiệu của việc mang thai. Ta khẽ thở dài một tiếng.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi, tiểu Hầu gia vừa rời đi, trước lúc đi còn dặn ta đưa này cho cô nương.” Thúy thấy tiếng động liền bước tới , bàn vuốt ve cây trâm trắng muốt rồi đưa đến trước mặt ta.
Trâm toàn thân trắng tinh, đầu trâm khắc áng vân tường quấn lấy nhau. cây trâm thanh nhã thuần khiết, chẳng hợp gì với dáng vẻ yêu kiều rực rỡ của ta.
Đây là kiểu trâm mà ta từng năn nỉ mãi mới được ra ngoài ngắm một lần.
Chỉ là đó, thứ ta thích rõ ràng là cây trâm cạnh, tua vàng rủ xuống lấp lánh một chùm.
Những thứ thanh đạm, rẻ tiền, xưa nay không phải thứ ta , cũng chẳng phải thứ hợp với ta.
“Thúy , cô nói xem này đáng giá bao nhiêu?”
Thúy mắt đầy vẻ hâm mộ: “Đã là đồ tiểu Hầu gia tặng, chắc chắn chẳng rẻ đâu.”
lại cũng đúng, dù là ruồi nhỏ thì cũng là miếng thịt. Ta đặt trâm vào hộp gỗ nhỏ cùng mấy món trang sức khác, khóa lại cẩn thận.
Đã nhận đồ thì không thể không biết điều.
“Thúy , bảo bếp làm ít điểm tâm, lát nữa ta mang đến cho Hầu gia.”