Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc đi thì phát hiện….. hết giấy.
Tôi ngồi chồm hổm trong cả đồng hồ mới có người bước .
Tôi vội vịn tay lên tường,gọi với sang:“Chị ơi, em xin ít giấy với!”
Không nghe đáp lại, chỉ có xả nước bồn cầu.
Tôi , xã hội thật lạnh lùng, đến giấy cũng chẳng thèm đưa.
Đúng lúc , một tờ giấy mỏng dính bất ngờ nhét qua khe cửa, cô lạnh tanh:
“Chỉ có một tờ.”
Tôi nhìn qua, mỏng như tờ khăn ăn, dùng ngón tay còn đâm thủng .
Tôi lại hỏi: “Chị ơi còn không? Em có thể trả tiền chị cũng .”
Cô đáp: “Tôi cũng đang tiêu chảy, hết giấy rồi.”
Đúng là xui tận mạng, bảo sao cô mới hào phóng đúng một tờ.
Giấy thì ít, chẳng giải quyết gì.
1.
Cô gõ cửa ý bảo đang ở bên trái.
Lúc tôi chợt nhớ có thể đồ ăn online.
“Tôi đúng là đầu óc rỗng tuếch, sao không chuyện từ sớm.”
Cô nói: “Điện thoại tôi hết pin rồi, chị giùm tôi một bịch không?”
Dù sao cô cũng từng đưa tôi tờ giấy duy nhất , dù vô dụng nhưng ít cũng là tình nghĩa hoạn nạn.
Tôi liền thêm giỏ bịch giấy, ghi chú rõ ràng: Nhất định phải là shipper nữ .
Điện thoại báo còn sáu phút, trong lúc chờ, tôi đập đập bắp chân máu lưu thông.
Lúc , cô gái bên cạnh lại lên :
“Hôm nay đúng là xui xẻo, kẹt trong cái công viên hoang vu không ma nào thèm tới.”
Tôi cười gượng: “Chị đừng nhắc , tôi đang đạp xe thì đau bụng, chạy một mạch tới đây.”
Vừa nói vừa lo: xe đạp tôi chưa kịp khóa.
“Tới lúc chị có xe đạp dựng cửa không?”
“Xe đạp hả? Không nha?”
Một câu nói khiến tôi đau bụng lại.
Đừng nói là xe tôi trộm rồi nhé?
Đúng lúc , điện thoại reo. Tôi vừa máy thì đầu dây bên là nam lạ hoắc:
“Chị là Nicholas Trương đúng không? Tôi là shipper của chị, giấy đã tới nơi.”
Tôi tức muốn xỉu.
Vịn tay tường, cố nuốt cục giận xuống:
“Tôi có ghi rõ là phải nữ mà?”
“Nhưng tôi rồi, nếu chị không tiện lấy thì tôi để cửa nhé.”
Nói xong cúp máy luôn.
Tôi mở app lên thì đơn đã đánh dấu hoàn thành.
Cô gái bên cạnh cũng sốt ruột, nghe cửa im ru, bèn hỏi:
“Sao rồi? Không phải chị đồ ăn ?”
Tôi lau mồ hôi trán, nói như muốn ngất:
“Shipper là con trai.”
“Không sao đâu chị, mình lại lần .”
Tôi cũng vậy. Quay lại đánh hắn một sao, rồi thêm một đơn .
Lần còn gõ thêm dòng chữ in đậm: Không làm đúng yêu cầu thì chắc chắn nhận đánh giá xấu!
Chờ thêm mười lăm phút.
Điện thoại lại reo. Nhìn số là quen quen.
“Chị ơi, tới rồi nè.”
bực bội y như lần trước – đúng là anh shipper .
“Sao lại là anh ?!”
Tôi tức đến mức suýt văng tục.
“Cái nơi rách nát , chị thật có chịu nhận đơn ?”
“Anh điên ? Tôi ghi rõ là phụ nữ , không hiểu người ?”
“Thế chị tôi có hiểu hay không?”
Hắn còn cười khi nói câu .
Cúp máy xong, hắn gửi tôi một bức ảnh.
túi đồ ăn, tổng cộng bốn cuộn giấy .
Trên ứng dụng lại báo đã thành công.
Tôi tức đến mức đấm thẳng tường, làm cô gái bên run rẩy hỏi:
“Vẫn là anh ta ?”
“Tức chết tôi rồi! Hắn chắc vì tôi đánh giá 1 sao nên quay lại chơi khăm.”
“Thế giờ sao đây? Mình còn cách nào khác không?”
Tôi đầu điên cuồng gửi khiếu nại lên nền tảng.
Đột nhiên, cửa có người bước .
Tôi còn chưa kịp mở miệng xin giấy, thì nghe người thở dốc.
“Đây là nhà nữ đấy, anh không sợ mắng ?”
“Nơi hoang vu thế làm gì có . Anh không nhịn rồi, em yêu… anh nổi loạn một lần đi.”
đàn ông.
Cửa bên phải “rầm” một đóng lại.
Ngay sau , cả cái nhà đầu… rung lắc.
2.
Tôi và chị gái bên im phăng phắc.
người lúc đầu ở trong cầu, rồi phá cửa chạy chỗ bồn rửa mặt.
Tôi chỉ mong họ nhanh nhanh xong việc, ngờ lại có thêm người bước .
“Quả nhiên! Tôi biết ngay người có chuyện mờ ám!”
Nghe thì chắc là vợ của tên đàn ông .
Tôi bịt miệng lại.
Trời đất ơi, kẹt trong nhà mà cũng trúng pha gian.