Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

hôm đó toàn bộ mẫu xét nghiệm đều qua cô ta và trợ lý Mặc.

Đứa ngốc cũng nhìn vấn đề.

Tôi ném bản báo cáo trả lại trước mặt cô ta, mang theo thương hại:

“Lâm Tuyết Nhi, cô thật sự rất sợ tôi.”

Nụ cười của cô ta cứng lại.

Tôi nghiêng gần, cười khẽ, vẻ biết rõ tất cả:

“Cô thừa biết đứa bé không của Thẩm Hàn Chu, nhưng vẫn nhất định muốn gán nó cho anh ta, đúng chứ?”

Cô ta trừng mắt kinh ngạc, định mở miệng phản bác, nhưng bị câu tiếp theo của tôi chặn họng:

“Cô bày đủ trò như vậy, chẳng chỉ để cho Thẩm Hàn Chu tận mắt nhìn ‘bằng

chứng thép’ ? Để anh ta tin rằng tôi — Tô Vãn — là loại đàn bà không biết hối cải, dùng

hoang để quấn lấy anh ấy, biến tình xưa còn sót lại thành căm ghét và phẫn nộ tuyệt đối.”

Sắc mặt cô ta lập tức tái mét, cũng cao vút

“Cô bậy cái vậy! Tôi giở tâm cơ chứ?!”

Khóe môi tôi cong đầy giễu cợt, tiếp tục vạch trần suy tính cô ta tưởng giấu kín.

“Cô muốn chính anh ấy đẩy tôi , như thế mới tuyệt đường hậu họa.

Vì cô hiểu hơn ai hết, Thẩm Hàn Chu cực kỳ kỵ chuyện riêng, lại cực kỳ coi trọng huyết thống.

Cho nên cô đã dọn sẵn cho anh ấy lý do không tha tôi.”

Đúng thế.

cô ta sợ nhất không đứa trẻ, tình cũ mơ hồ còn sót lại trong lòng Thẩm Hàn Chu.

Cô ta cần tự dập tắt tia lửa ấy.

năm — gấp năm lần hai năm “cứu rỗi” của cô ta.

Cô ta không sợ?

Cô ta bất ngờ đứng bật dậy, đập mạnh bản báo cáo bàn, như mất kiểm soát.

“Đây chính là sự thật! Tôi đã gửi báo cáo cho anh ấy ! Thẩm Hàn Chu chỉ tin !

Dù cô hay đâu, anh ấy cũng sẽ cho là cô đang dối, đang lừa gạt!”

Tôi bật cười, không hề bận tâm, ngồi xuống sofa, ngước mắt hỏi lại:

“Cô nghĩ trong lòng anh ấy, cô rất quan trọng ?”

“Là năm đấy, Lâm Tuyết Nhi,” tôi càng , càng đâm trúng nơi cô ta đau nhất, “là

năm cô không nào xóa bỏ được, bằng bất cứ cách nào.”

Cô ta hoàn toàn bị tôi chọc tức, chữ như rít qua kẽ răng, gằn hét :

“Tô Vãn! không được yêu là cô! Cô hiểu không?!”

năm thì ? Nếu không tôi rời đi, loại như cô, xuất thân từ hộp đêm,

tư cách hầu hạ Thẩm Hàn Chu ?! Cô ngủ bao nhiêu đàn ông ? Dựa đâu

hưởng phúc phận năm vốn dành cho bà Thẩm? Cô đóng giả thượng lưu lâu

quá, nên quên mình là ai à?!”

Tôi chẳng buồn tranh cãi, chỉ nghiêng cười nhạt:

vậy? Cô ghen à, cô Lâm?”

Cô ta cười khẩy:

“Ghen? Tôi ghen cô cái ? Anh ấy chẳng qua chỉ coi cô là món đồ tiêu khiển! À

đúng , năm đó cô cũng mang thai của Hàn Chu nhỉ? Vậy anh ấy cần không?”

“Còn đứa —” Cô ta bất ngờ chĩa về phía bụng tôi, gần như chọc ,

khuôn mặt tràn ngập độc ác và mỉa mai:

“Cô nghĩ sẽ khác à? Tôi cho cô biết, dù đây thật sự là của Hàn Chu, sinh cũng

chỉ là hoang không lộ mặt! Cũng giống như cô, cả đời bị ta chỉ trỏ sau

lưng, là đứa rơi của loại đàn bà hèn kém!”

Nét mặt tôi lập tức lạnh đi, đứng bật dậy, cầm cốc cà phê bên cạnh hất mặt cô ta.

Và đúng lúc đó — Thẩm Hàn Chu bước .

Anh nhìn ngay cảnh tượng Lâm Tuyết Nhi bị cà phê hắt đầy mặt, quần áo lộn xộn, thân run rẩy, nước mắt lã chã.

Anh không cần quá một giây để phán đoán chuyện vừa xảy .

Vẻ mặt đàn ông bình tĩnh, lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao.

Anh cầm lấy ly nước đá trên bàn, không chần chừ, dội tôi — không lệch một li.

Toàn bộ quá trình, dứt khoát, không hề do dự.

“Cô làm đủ chưa?”

anh không mang cảm xúc, nhưng lạnh tê buốt tận xương.

Nước đá từ trên trượt xuống, chảy dọc má, ngấm cổ áo.

Lạnh buốt óc, khiến tôi run rẩy cơn.

Tôi nhắm mắt lại, trong mơ hồ nhớ về năm tiên ở bên anh.

Cũng một cảnh giống hệt.

Lần tiên anh dẫn tôi đi dự tiệc bàn chuyện hợp tác. Tôi căng mức lỡ làm đổ rượu áo giám đốc.

Anh liền đứng dậy, trước mặt bao , dội chai rượu tôi.

Cũng bằng cái điệu thản nhiên như lúc : “Câm à? Mau xin lỗi giám đốc Thẩm đi.”

Nhưng khác năm trước.

Giây phút tôi không còn uất ức, không bất công, chỉ buồn cười.

Buồn cười chua chát, buồn cười mức khóe mắt ươn ướt.

Tôi cố gắng kìm nén đôi mắt đỏ hoe, ngẩng đối diện ánh mắt cao cao tại thượng của anh.

Tôi cất tiếng, khàn khàn, run rẩy, chữ, chữ, một cách bình thản — không mang theo cảm xúc nào, chỉ đơn thuần là sự thật:

“Thẩm Hàn Chu, tôi chưa làm lỗi anh.”

năm ở bên anh, anh tôi nghe nấy.

Anh bảo tôi uống rượu thay, tôi uống, dù viện vì xuất huyết dạ dày cũng chưa từ chối.

Anh bảo tôi lấy lòng ai, tôi liền đi, cho dù hắn ta sàm sỡ, chiếm tiện nghi, tôi cũng không chống lại.

Anh muốn tôi phá thai, tôi phá.

Tùy chỉnh
Danh sách chương