Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi dưới địa đợi tôi mươi năm, tôi không cần ông ta nữa.
Tôi ở bệnh viện trút hơi thở cùng.
đến địa , liền người đã trước tôi mươi năm.
Ông ta nhiệt tình lao tới.
“Em cùng cũng rồi, mau nói anh nghe bọn sau thế nào rồi?”
Phó Chi Hành vẫn trước mạnh mẽ kéo cổ tay tôi.
“Anh cố ý ở đây đợi để cùng em , anh số đôi rồi, kiếp sau ta lại làm vợ .”
Nhưng tôi không thể cùng ông ta .
Tôi đã dồn hết toàn bộ tài sản trước lúc để đổi một suất vào phú quý đạo chỉ dành cho một mình tôi.
01
Đến âm , người sẽ biến dáng vẻ khi trẻ.
Cơ thể tôi nhẹ nhõm hơn nhiều, ngay cả những oán khí bệnh tật trên giường bệnh cũng tan không ít.
lúc tôi nhấc chân định bước về phía cuộc đời mới.
Lại bị người đã trước tôi mươi năm túm cổ tay.
Phó Chi Hành cũng biến dáng vẻ trẻ tuổi, mang theo khí chất thư sinh.
“Anh tưởng em sống đến trọn trăm tuổi chứ? Sao chưa đến chín mươi đã rồi.”
“Anh số đôi, nhưng vẫn luôn chờ em…”
anh ta, nước tôi lập tức trào ra.
Mẹ nó, xong mở ra lại ông .
là xui xẻo.
Phó Chi Hành tôi khóc liền cuống lên.
“Em rốt cuộc sao vậy? Bọn đối với em không tốt? Em bị ủy khuất rồi?”
“Không tốt!”
Phó Chi Hành kiên nhẫn khuyên, “ôi, anh đã nói rồi mà, có chuyện nhịn nhịn là qua, rồi thì so đo nữa? Bọn đều thương ta, em đừng nhen vậy.”
Tôi khóc là vì đến đây lại gặp ông ta.
Phó Chi Hành hoàn toàn không nhận ra, mùi mẫn luyến tiếc.
“ ta đời thật sự hạnh phúc, con cháu cũng nên người. Anh địa muốn đợi em để nối duyên kiếp sau.”
“Ở địa vợ chia đôi mỗi người một ngả nhiều, ta hạnh phúc thế không có mấy đâu.”
Nước tôi ngừng lại, đôi đỏ lên thẳng ông ta.
hạnh phúc sao?
Nếu đứng từ góc độ Phó Chi Hành thì là hạnh phúc.
tôi cùng sinh đứa con.
Tôi nuôi học, nuôi con học, cùng giáo sư.
Con lớn làm công chức, con nối nghiệp cha.
Nhà đã có tiền có danh.
Trong người ngoài, tôi là bà lão có phúc khí nhất, đời yên ổn mà .
Phó Chi Hành bất đắc dĩ mở miệng: “Em rốt cuộc có không hài lòng? Hướng Vãn?”
02
Trong ông ta, ngay cả mở miệng oán trách tôi cũng trở làm quá.
“Tôi chẳng có hài lòng cả, bây giờ nào?”
Âm tối đen mực, chẳng có ai chỉ .
Phó Chi Hành đối với lời tôi nói coi gió thoảng.
“Có phải em anh liền xúc động quá không? Đừng sợ, bên anh đã quen rồi, em chỉ cần theo anh là .”
âm , tuy tôi đã cùng Diêm Vương giao dịch xong.
Nhưng lại không biết phải lối nào.
Tôi hỏi ông ta đây có phải không? Ông ta nói .
Tôi liền cùng ông ta đoạn .
Dù sao xong, tôi cũng sẽ chẳng gặp lại nữa.
người bước trên con tăm tối.
Phó Chi Hành kìm một bụng lời.
“Em mau kể cho anh, thằng cả Phó Niên cùng có thăng lên làm quan lớn không?”
Tôi gật .
Phó Chi Hành vỗ đùi.
“Anh biết ngay thằng bé có tiền đồ, giống anh.”
“Đáng tiếc anh không , vợ à, có phải khi em ra ngoài ai cũng em bằng con khác?”
Tôi không đáp.
Phó Chi Hành lại hỏi chuyện con thứ.
“Phó Tuế sau thế nào rồi?”
“Nó giống anh, cũng giáo sư, nước M mời với mức lương cao, nghe nói sắp giải đó.”
Phó Chi Hành vô cùng vui mừng, “Giỏi quá, không hổ là con tôi.”
Phó Chi Hành là giảng viên đại học, địa vị xã hội cao.
Con lớn theo quan chức, bây giờ đã thuận buồm xuôi gió.
Con theo học thuật cha, trẻ tuổi đã giáo sư.
Phó Chi Hành: “ đứa đều nên người, gen nhà họ Phó ta là tốt!”
Phó Chi Hành lúc mới quay sang tôi.