Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

“Hầy, không ghê gớm, chẳng qua là màu sắc đẹp , lông mượt thôi.”

Mọi người xì xào rồi giải tán.

Nói thật thì, hiện tại ta chưa phát hiện ra điều đặc biệt từ .

Ngoài cái tính kỳ quặc là lúc chơi đùa chỉ được một người.

Mãi tối, ta thổi tắt nến, vừa chuẩn bị nằm nghỉ.

lồng bỗng cao hô: “ Anh, Anh, ta !”

Ta sững người ngồi trên giường, vậy mà biết nói người.

Lại còn ngay ngày đầu tiên đã thổ lộ với ta.

Ta lập tức vui mừng không kể xiết.

Nhưng sau đó, ta chờ tới sáng, nó không nói thêm nào nữa, khiến lúc Hoàng đế triệu kiến, ta không tinh thần.

Tối ngày thứ hai, nó không nói .

ta không khỏi chút thất vọng.

Mãi ngày thứ ba, ta vừa thổi tắt đèn, nó lại gọi: “ Anh, Anh, ta muốn hôn , ôm .”

05

Quả , ngày đầu tiên không phải ảo giác ta.

Ta kinh ngạc bế Phan Quy ra khỏi lồng, đỏ mặt ôm nó vào , còn thơm lông nó một cái.

Mấy ngày sau đó, Phan Quy lại nói thêm rất nhiều lời thân mật muốn gần gũi với ta.

Ta vui sướng, không ngờ ta lại được một người bạn dị tộc.

Nhưng ta biết, chuyện không thể để người ngoài biết, kẻo Phan Quy bị coi là yêu quái rồi bị đem ra thiêu sống.

ngày thứ sáu, Bùi sai người gửi cho ta một phong thư.

hỏi ta: “ Anh, bây giờ còn Phan Quy không?”

Chữ trên giấy, nét hơi run.

Ta khịt mũi coi thường, còn tự xưng là cận thần thiên tử, cầm không vững.

Ta nhấc , viết hăng say: “Ta đã biết rõ huyền cơ đó, đương là rất . Nếu muốn đòi Phan Quy về, là không đời nào.”

Cuối thư, ta cười ranh mãnh, thêm một : “Bùi Đại nhân, lực tay yếu lắm, lúc rảnh thì luyện thêm việc cầm đi.”

Ta hơ hơ cho khô mực dưới ánh nắng, hài sai người đem thư đưa Bùi phủ.

Sáng sau, Bùi đã hấp tấp chạy tới hỏi ta: “ Anh, thật sự nó lắm sao?”

Ta ôm Phan Quy : “Lớn thế rồi, lần đầu ta gặp một biết nói người, đương rồi.”

Bùi truy hỏi: “Chỉ vì nó biết nói người?”

“Dĩ còn vì nó thông minh, đáng yêu, lại biết chiều chủ.”

“Chỉ vậy?”

Ta liếc : “Chứ còn nữa?”

“Tiết Anh, đúng là cái khúc gỗ!”

Bùi mắng ta, ta còn chưa kịp giận, đã giận dỗi bỏ đi.

Ta quyết định thời gian tới sẽ không thèm để ý tới .

Đêm đó, ta đang đùa giỡn với Phan Quy, đột nghe thấy nó nói: “Hầy, không ghê gớm, chẳng qua là màu sắc đẹp , lông mượt thôi.”

06

Ta vuốt lông Phan Quy, dịu dỗ dành.

“Ngoan nào, sao lại nói thế về mình chứ? là chú thông minh nhất ta từng gặp đấy.”

Vừa nói, ta bỗng nhíu mày.

Ủa, không đúng.

Phan Quy nay sao khác mấy ?

Ngay cả lời thoại nghe quen tai.

Ta suy nghĩ hồi lâu, bỗng liếc thấy Vương Nhị đang luyện võ ngoài sân.

Ta chợt nhớ ra rồi.

Vài , lúc ta vừa mang Phan Quy về từ Bùi phủ, Vương Nhị từng nói đúng những lời ngay mặt nó.

Bộp, một dây đàn đầu ta đứt phựt.

Một suy đoán hoang đường không ngừng trồi .

Ta đè xuống, nó lại nổi , ta lại đè xuống, rồi lại nổi

Thôi kệ, ta mệt rồi.

Để vài nữa, mọi việc ắt sẽ sáng tỏ.

Bảy ngày sau, ta lặng lẽ ngồi canh mặt Phan Quy, mắt không rời nó.

Cho giờ Hợi, nó vẫn không nói .

Đoán chừng ta nghĩ quá rồi, đang định đi ngủ.

Thì nó : “Ngoan nào, sao lại nói thế về mình chứ? là chú thông minh nhất ta từng gặp đấy.”

nói giống hệt ta.

Xong rồi, suy đoán ta thành sự thật rồi.

Phan Quy không phải biết nói người, mà là biết học người.

nữa còn lặp lại theo chu kỳ bảy ngày.

Vậy thì, mấy âu yếm muốn gần gũi ta , đều là nó học từ người khác.

Mà chủ cũ nó, là Bùi .

Nói cách khác——

Bùi ta?

Tùy chỉnh
Danh sách chương