Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

2

Tôi không quay đầu lại.

Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên rồi tắt .

Giống hệt chút hơi ấm cuối cùng giữa tôi và mẹ, đã bị cái tát ấy dập tắt hoàn toàn.

trên đường, tôi không kìm được mà nhớ lại những “tội lỗi” thuở nhỏ mà mẹ tôi lôi ra mắng nãy.

Cái gọi là giành sữa của thật ra đó tôi bị sốt, tỉnh dậy muộn, thấy hộp sữa đặt trên bàn tưởng là mẹ mua cho mình.

Uống xong thì họ chẳng buồn nhìn tôi còn đang sốt cao, đã dùng thước kỷ luật đánh tôi hơn mười roi.

Từ sau đó, họ càng thiên vị hơn.

Việc tôi “uống nhầm” trở bằng chứng suốt đời rằng tôi thiếu nợ trai.

Tôi bật cười chế giễu trong lòng.

Những ký ức lặt vặt ngày xưa không ngừng ùa .

Trên bàn ăn, đùi gà vĩnh viễn là phần dành riêng cho .

Quần áo của tôi mặc hết này qua khác, còn trai bốn mùa đều đồ mới.

Tiền sinh hoạt đại học của tôi phải học làm thêm, không thể hỏi nhà.

Còn , từ tốt nghiệp vẫn được chu đều đặn.

Hàng nghìn nhỏ từng cố tình bỏ qua, này lại như vô số mũi kim đâm liên tiếp vào tim tôi.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

gọi.

Tôi vội điều chỉnh hơi thở, không muốn anh nghe ra mình còn nghẹn.

bắt máy, đã đầy hoảng loạn.

“Đình Đình, mau bệnh viện! Niệm Niệm sốt tới mươi chín độ rồi, còn bắt đầu co giật!”

Trái tim tôi lập tức thắt lại.

Mọi ấm ức tan biến, còn nỗi sợ.

Tôi bắt taxi lao thẳng bệnh viện.

Trong phòng cứu, Niệm Niệm nằm trên giường, gương nhỏ bé đỏ bừng, miệng lẩm bẩm mê sảng.

nhìn thấy tôi, chẳng nói , ôm chặt vai tôi, cùng chờ bác sĩ.

Bác sĩ bước ra kết quả xét nghiệm, sắc vô cùng nghiêm trọng.

“Viêm màng não . Cần nhập viện ngay. Sau đó khả năng phải mổ. Trước mắt cần tạm ứng mười .”

Mười .

Tôi và là nhân viên văn phòng bình thường, trả xong khoản vay mua nhà, làm số tiền ấy.

cuống quýt mức vòng vòng.

“Đình Đình, không phải từng nói gửi tám cho mẹ giữ sao? Là khoản tiền thưởng ngoái tiền tiết kiệm đó. nói ở bên mẹ cho yên tâm, khi cần thì . mau !”

Trong lòng tôi lóe lên tia hy vọng.

Đúng vậy.

Khoản tiền đó tôi dành riêng cho Niệm Niệm phòng khi cần.

Ngày đó mẹ còn nói: “Con gái cầm nhiều tiền không tốt, mẹ giữ cho, nào cần mẹ .”

Không ngờ hôm nay lại chính là cần nhất.

ngay đây.”

Tôi cắn răng, mặc kệ gò má vẫn còn rát bỏng, quay đầu chạy thẳng nhà mẹ đẻ.

3

Tôi đẩy cửa bước vào.

Mẹ tôi đang ngồi xem TV , cũng , tay cầm chiếc điện thoại đời mới nhất, cười nói vui vẻ họ.

Thấy tôi xuất hiện, sắc mẹ lập tức sầm xuống.

“Con lại quay làm ? Đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi không còn tâm trí ý lời châm chọc của mẹ, vội nắm tay bà.

“Mẹ, số tiền con gửi ở chỗ mẹ đâu? Mẹ con ngay ! Bây con cần gấp!”

hừ lạnh.

“Đây là thái độ của người xin tiền à?”

mới làm mẹ tức chết, lại mò đòi tiền? Nằm mơ thì .”

Tôi nhìn gương lạnh lùng của người họ, chân mềm nhũn, tôi quỳ phịch xuống đất, nước mắt rơi như mưa.

“Niệm Niệm bị viêm màng não , bác sĩ nói cần ngay mười nhập viện.”

“Con gửi mẹ tám , mẹ con trước … cứu con bé !”

Mẹ tôi khựng lại một giây, sau đó bật cười lạnh.

“Tám ? Mẹ nào cầm tiền của con?”

“Đừng bịa đổ lên đầu mẹ!”

“Mẹ!” tôi vội ôm ống quần bà, run rẩy, “ ngoái tháng , con đích thân cho mẹ… mẹ nói giúp con gửi tiết kiệm, mẹ không nhớ sao?”

“À, tiền đó hả.” Mẹ khoanh tay, thản nhiên như nói người khác.

“Sớm hết cho con rồi. Nó mua túi tặng bạn gái, còn phải đổi máy tính mới. Tám chẳng thấm vào đâu.”

cơ?” Tai tôi ù .

“Đó là tiền cứu mạng của Niệm Niệm! Mẹ sao lại cho A ?”

“Mẹ ơi, đó là tiền dành cho con của con! Mẹ trả lại cho con!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương