Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
ngồi xuống, tiếp tục: “Ban đầu tôi định khi tốt nghiệp đại học thổ lộ với , nhưng giữa chừng lại xuất hiện Thời Châu, kế hoạch của tôi phá hỏng. An An, thấy và anh ta yêu ngọt ngào như vậy, tôi không chịu nổi, còn cách dùng cách chia rẽ , không ngờ lại khiến tổn thương.”
Tôi vành mắt dần đỏ , trong lòng cảm xúc hỗn loạn.
“ , tôi…”
Còn chưa kịp nói hết, cô ấy cắt lời.
“An An, tôi biết… vẫn chưa chia đúng không? Vậy nên tôi từ bỏ. Trước đây tôi nói mình từng yêu nhiều cũng lừa , không muốn để tôi có tình cảm với mà thôi.”
Cô ấy lau nước mắt lăn dài trên má: “Nhưng giờ mọi đến nước , tôi cũng nên buông bỏ . Chúc hạnh phúc.”
Nói xong câu cuối cùng, rời khỏi ký túc xá, để lại tôi đứng một mình.
Cú twist khiến tôi trở không kịp, tôi không biết phải đối mặt với như thế nào.
Thành nửa học kỳ , chúng tôi gần như không nói với , chẳng khác gì xa lạ.
, tôi cũng kể lại hết với Thời Châu. Anh luôn kiên nhẫn an ủi, giúp tôi vượt qua rất nhiều.
13
Kỳ nghỉ, tôi và Thời Châu hẹn du lịch.
Tối , khi quay khách sạn đứa cãi . Tôi nói muốn bộ dọc theo bờ sông , anh nói đường mất nửa tiếng, trễ mất việc của anh.
Tôi hỏi việc gì, anh lại bảo khách sạn nói, nên tôi giận dỗi leo xe cùng anh .
Trước cửa phòng, khi quẹt thẻ tôi lập tức mở cửa bước vào, được bước anh kéo lại.
Thời Châu xoay tôi, ép tôi dựa cửa.
Anh chống khuỷu cửa, cúi đầu tôi: “An An, vẫn còn giận hả?”
“Không có, không giận. Dù sao anh cũng bận lắm, việc của anh quan trọng hơn.”
Tôi nghiến răng, từng chữ bật đầy tức tối.
Anh không trả lời, cúi đầu hôn tôi. Hôn rất lâu, dần dần không thoả mãn nữa, đầu hé môi tôi, hôn càng lúc càng sâu.
Không biết hôn bao lâu, tôi đầu choáng váng, chân mềm nhũn, nhưng anh vẫn không có ý định buông tha, trực tiếp bế tôi , đặt xuống giường.
Mọi thứ diễn mượt mà như thể tập trước, môi anh cũng chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi hôn đến nghẹt thở, đẩy nhẹ vai anh, thều thào: “Thời Châu… … không thở được…”
Lúc anh chịu buông , son môi tôi sớm hôn đến lem hết.
Tôi thở hổn hển, hỏi anh: “ quan trọng mà anh nói chính cái à?”
Thời Châu lắc đầu, lại hôn tôi vài cái, cũng đầu không an phận mà di chuyển.
“Giờ đầu thôi.”
Dứt lời, môi anh lại rơi xuống.
Hiểu đấy. Một đêm triền miên.
Sáng hôm , tôi tỉnh dậy trong vòng anh, Thời Châu cười khẽ: “Anh đặt vé chiều .”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
“Chiều xong gặp ba mẹ anh luôn nhé, anh nói với họ .”
Tôi ngẩn , bật dậy khỏi giường: “Nhanh vậy sao?”
“À… nếu An An không muốn, để anh gọi nói lại với họ…”
Giọng anh lộ rõ sự tủi thân.
Không chịu nổi thật sự. Tối mạnh mẽ, sáng dậy nũng nịu.
Cái kiểu đối lập … tôi không đỡ nổi…
Thế nên, tôi gật đầu đồng ý.
khi mắt phụ huynh trời chiều, Thời Châu đưa tôi nhà, chúng tôi dừng lại dưới ánh đèn đường.
Tôi cố ý đứng phía trước một chút, vào bóng mình nói: “Anh nè, cao hơn anh .”
“Ừ, An An cao nhất.”
Tôi quay lại anh: “Anh có thấy câu quen không?”
“Anh nhớ chứ.”
“ nhớ lúc anh, trong đầu nghĩ ‘Đẹp trai quá, muốn hôn một cái’.”
Thời Châu nhướn mày, cũng bước ngang hàng với tôi, cúi đầu ghé vào tai nói: “Giờ hôn thoải mái luôn .”
Tôi nghiêng đầu, bốn mắt giao .
Chúng tôi hôn dưới ánh đèn đường.
— HOÀN TOÀN VĂN HOÀN