Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tim tôi thắt . Đúng là tháng nay Từ Trạch thường xuyên biến mất vô cớ, trùng khớp kì lạ thời điểm xảy ra các vụ mất tích.
“Laptop của hắn ở phòng ngủ, cô tự .”
Trong tim tôi có nút thắt, nếu không tháo gỡ nó chỉ càng lớn hơn thôi.
Trong khi Từ Trạch còn ở phòng sách, tôi liều lĩnh lén .
lần nhập mật khẩu nhật anh và tôi đều sai.
Nghiến răng, tôi nhập ngày của Uyển.
Màn khóa.
Phần mềm đang hiện ra danh sách 8 video, không hơn không kém.
Khi tôi file, ảnh đẫm m.á.u khiến m.á.u trong đông cứng. Đầu óc trở nên trống rỗng, nỗi kinh hoàng khiến tôi quên luôn thở.
Những thước phim này ghi toàn bộ quá trình Từ Trạch săn và g.i.ế.c các cô gái.
“Đừng, làm ơn đừng…” Trong video, các cô gái bị bắt trang điểm giống Uyển, chân tay bị trói chặt súc vật đang van xin t.h.ả.m thiết.
Từ Trạch dùng d.a.o khứa lên làn da mỏng manh của họ. Rồi tôi nghe giọng Từ Trạch vang lên – trầm ấm nhung lụa đầy hiểm nguy:
“Giờ biết hối hận rồi ư? Vậy lúc trước sao cô dám bỏ tôi?”
“Tôi đối cô đủ tốt ư? Tôi sẵn sàng móc trái tim dâng lên, hái trăng sao trời cho cô. Thế cô vì tên giáo viên mỹ thuật ly hôn kia chà đạp lên lòng tự trọng của tôi.”
“Biến tôi thành trò cười cho thiên hạ!”
Những cô gái run cầy sấy, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Tôi không phải là anh đang nói đâu, thật …”
lên : “Thấy ? Đây mới chính là bộ thật của Từ Trạch – ích kỷ và tàn nhẫn. Lễ hiến tế cần chín cô gái ghép thành hài Uyên để triệu hồi hồn của cô ấy.”
“Tối nay nghi lễ sẽ diễn ra tại biệt thự. Vì cô là mảnh ghép cuối nên hắn mới cấm cô ra ngoài. Chỉ còn nữa thôi!”
Từng tế bào trong tôi run rẩy la hét. Trong tim tôi, Từ Trạch vẫn mãi là thiếu niên dịu dàng dưới trăng.
Nhớ hồi lớp 12, tối tự học, tôi ngang sân trường nghe gọi từ bức tường.
Ngẩng lên, tôi thấy chàng trai đang ngồi vắt vẻo tường. Ánh trăng đêm ấy trong vắt lớp đường phủ mỏng, đậm đường nét tuấn tú của thiếu niên.
Anh trèo tường vào chỉ để đưa tôi ly trà sữa: “Bạn gái anh thèm uống, đành phải chiều thôi.”
Quán trà sữa gần nhất cách trường mươi phút bộ. Giữa mùa đông buốt, mồ hôi vẫn lấm tấm gương điển trai ấy.
Hơi ấm từ ly trà sữa khiến tôi lần đầu thèm khát điều gì đó. Tôi cứ nghĩ vẩn vơ: dịu dàng ấy thuộc về mình
Nên khi Uyển bỏ , tôi bất chấp mọi dị nghị bắt đầu theo đuổi anh. Ngây thơ tin rằng thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ.
Cố gắng trấn tĩnh, tôi rút điện thoại định báo cảnh sát phát hiện mạng 5G vẫn đầy vạch nhưng ứng dụng chat trống trơn.
Hóa ra anh đã chặn tín hiệu của tôi.
vẫy đuôi kêu lên: “Dùng hotspot kết nối !”
Tôi ngơ ngác: “Mày… mày biết dùng hotspot?”
“Tôi là của tên biến thái ! Biết nhiều hơn cô tưởng đấy!”
Tôi thử kết nối, quả nhiên được. Ứng dụng chat ngập tràn thông báo mới kịp …
Cánh cửa phía sau lặng lẽ ra.
Từ Trạch đứng đó gương âm u.
Tôi giật mình quay , thét lên. Anh từ từ tiến về phía tôi, ánh mắt đáng sợ:
“Tiểu An… em đang trộm của anh à?”
Lời anh khiến tôi sởn gai ốc.
May thay, đã kịp chụp màn xuống từ trước, thân mũm mĩm ngồi chễm chệ bàn phím.
Nó hiếm hoi dùng giọng the thé đáng yêu kêu: “Meo-”
Lúc này nhất định không được hoảng loạn, phải ổn định anh trước rồi tìm cách trốn thoát.
Tôi gắng gượng giữ giọng bình thản: “Bắc Bắc chạy lung tung, em vừa bế nó về xong. Em anh làm gì? anh có thứ gì đáng à?”
Thấy Từ Trạch tay bế lên, tôi tưởng anh đã tin, vừa thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khoảnh khắc sau, gương lạnh băng của anh áp sát vào tai tôi thầm:
“Tiểu An, em đúng là không có năng khiếu nói dối chút nào.”
kịp phản ứng, bàn tay anh đã siết chặt vai tôi, ném phịch tôi xuống ghế sofa.
Thân thể tôi chìm sâu vào đệm mềm, cánh tay anh chống bên khóa chặt lấy tôi.
Ánh mắt lạnh lẽo quét từ xuống, muốn x.é to.ạc tôi thành từng mảnh:
“Tiểu An, em có biết khi nói dối má em sẽ ửng hồng, mắt liếc sang trái không? Giáng năm ngoái trùng nhật anh, em giả vờ công tác Thượng Hải nhưng thực ra là để chuẩn bị tiệc nhật. Anh nhìn cái đã biết ngay, nhưng không muốn vạch trần em thôi.”
Đôi mắt anh trong bóng tối nhìn tôi sắc lẹm đầy ác ý:
“Anh thích nhất chính là em thế này – cô gái hiền lành không biết nói dối.”
Bất kể tôi khóc lóc phủ nhận ra sao, Từ Trạch vẫn laptop.
Trong mục điểm phát sóng, rành rành hiển thị dòng chữ đang kết nối điện thoại tôi.
Anh quay sang nhìn tôi khuôn vô cảm:
“Tiểu An, đã dám trộm bí mật của đàn ông phải trả đấy.”
Anh bật video, tăng âm lượng lên hết cỡ. Căn phòng lập tức vang vọng kêu t.h.ả.m thiết của nạn nhân:
“Xin anh tha cho em, bố mẹ còn đợi em về…”
Tôi không phân biệt nổi mình đang sợ hãi hay phẫn nộ, nước mắt làm nhòe tầm nhìn. Anh đã g.i.ế.c , g.i.ế.c tám cô gái vô tội chỉ vì Uyển!
“Tại sao?” Tôi nghẹn ngào trong nấc.
“Khoa học mới cần tại sao, tình yêu không cần lý do.” Ánh mắt anh băng nhưng hơi thở dần trở nên gấp gáp:
“Em ra là để yêu anh, đúng không?”