Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Nhưng ta có thể lùi được ?

Trốn được mùng một, không trốn được rằm.

Ta run rẩy… một ngạch cửa!

Lục Dương thấy , hai mắt híp lại, nguy hiểm nhìn ta chằm chằm.

Tiếp theo, còn lại của ta cũng vào!

… Ta từng từng đi về phía chàng.

Mãi cho khi đứng trước chàng, đặt bữa sáng lên bàn trước chàng.

Lục Dương cảm nhận được sự khiêu khích của ta, ánh mắt sắc bén, sát khí đằng đằng, giơ tay lên về phía ta…

“Phịch!”

Ta đột ngột quỳ xuống!

Bàn tay đang giơ lên của Lục Dương khựng lại: “…”

“Tướng quân, ngài có muốn hỏi một câu, xem ta có trăn trối không ạ?”

Lục Dương ngơ ngác: “Cái ?”

Ta nói:

“Trong mấy cuốn truyện võ hiệp đều viết như . Nhân vật chính hay nhân vật phụ, trước khi gi//ếc , đều thích hỏi một câu ‘Ngươi còn trăn trối không’.

“Tướng quân gi//ếc ta, có thể đừng bỏ này được không ạ?”

Lục Dương cụp mắt nhìn ta, ánh mắt có chút phức tạp.

Một lâu sau, chàng hỏi với giọng điệu cứng nhắc: “Ngươi… có trăn trối ?”

9

Ta dập đầu thật mạnh: “Kính báo phụ thân mẫu thân quê nhà phương xa, con đã luôn nghe lời công . Tuy này… con không thể thành công khiến Tướng quân ăn cơm, nhưng vì thế mà ch//ếc trong tay Tướng quân, cũng coi như là báo đáp ơn cứu mạng của công .” 

“Ơn cứu mạng?” 

“Ba trước, quê nhà của ta phương Nam gặp đại hạn, ruộng đất không thu hoạch được hạt nào.”

“Mua ngươi về làm nha hoàn?” 

“Vâng. Gia đình ta dựa vào mươi lạng bạc trắng công cho, đã vượt được tháng đói kém, mà còn có dư.

“Tướng quân, ngài là nhi t.ử duy nhất của công , nếu có mệnh hệ , công nhất định sẽ đau thấu tâm can, huống hồ là vết thương …” 

Lục Dương

Ta gật gật đầu: “Đúng! Tướng quân, ngài tung hoành sa trường, gian khổ nào mà chưa từng trải ? lại không bằng cả một con heo nái chứ?” 

“Ngươi nói cái ?” Lục Dương tức đỏ cả mắt. 

Ta rụt cổ lại, run rẩy nói tiếp: 

trước, một con heo nái già trong thôn chạy ngoài, bị bẫy săn của thợ săn trong rừng làm bị thương, đứt cả gân , là do ông lang vườn trong thôn chữa khỏi. 

“Ông ấy chuyên trị trật đả gãy xương, lợi hại lắm, chưa đầy một tháng, con heo nái còn chạy nhanh hơn cả những con heo khác! 

“Cùng là bị thương , heo nái còn chữa khỏi được, Tướng quân nhất định cũng có thể khỏi, tại ngài… ngài lại tự sa ngã như ?” 

Lục Dương nghe , giận dữ giơ tay lên: “Ngươi nói ai tự sa ngã? Có tin ta một chưởng đ//ánh ch//ếc ngươi không?”

ch//ếc ta đi! Dù ngài cũng không bằng con heo nái kia. Heo nhà ta bị thương còn ăn ba bữa, còn ngài…” 

“Bổn tướng quân cũng ăn ba bữa!” 

Ta mỉm , không đợi chàng lệnh, tự mình đứng dậy. 

Ta bữa sáng tới trước : “Tướng quân, ngài mau ăn đi!” 

Lục Dương lùng liếc ngang ta một cái. 

Ta ngoan ngoãn quỳ xuống: “Xin Tướng quân ăn cơm trước, rồi hẵng một chưởng đ//ánh ch//ếc nô tỳ… Nô tỳ chờ ngài.” 

Khóe miệng Lục Dương giật giật dữ dội… 

10

Sau một hồi giằng co ngắn ngủi, ta nâng mắt lên lén nhìn, vừa kịp bắt gặp ánh mắt Lục Dương liếc bàn… 

Món bào ngư thịt cua , quả thực rất ngon. 

Là mùi thơm mà con không thể c//ưỡng lại được! 

Huống hồ còn là đã nhịn đói mấy

Ta “vụt” một cái đứng dậy, lấy đũa , múc một cho chàng: “Tướng quân, nô tỳ cầu xin ngài, ngài nếm thử một miếng thôi?” 

Hừ. 

Lục Dương hừ khẽ. 

Nhưng, chàng không từ chối. 

Ta lấy hết can đảm, múc một thìa , bên miệng chàng: “Nếm thử một chút?” 

Chàng , vẻ miễn c//ưỡng… nếm một miếng

Ta vừa nói, vừa đút tiếp cho chàng. 

Chàng không nói , nhưng vẫn ăn

“Thêm một nữa nhé?” 

Chàng nhìn ta, do dự một chút, rồi gật đầu. 

Thế là, cả một thố tổng cộng ba , ta đều đút cho Tướng quân ăn hết. 

“Lưu đầu bếp nói, ngài mấy chưa ăn , ăn tạm bấy nhiêu là được rồi ạ.” 

Ta dọn dẹp xong, lại bưng nước cho chàng rửa tay, rót thêm trà nóng. 

Mãi cho khi ta làm xong mọi việc, chàng cũng không nói muốn đ//ánh ch//ếc ta nữa. 

“Tướng quân, nô tỳ xin cáo lui trước ạ?” 

Chàng không trả lời, , cụp mắt xuống. 

“… Dưa chuột tối ngon chứ ạ?” 

Ta nói xong, xoay co giò chạy! 

“Lâm Xán!” 

Vị Tướng quân tàn tật này không đuổi theo được, không bắt được ta! 

11

Nhưng mà, đổi lại chính là… 

cơm trưa, ta nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng! 

Ta vừa , Lục Ngôn liền lui

Hắn là phó tướng, là tâm phúc, là cận thị của Lục Dương. 

Thế mà lại không có chút ý thức “ một nhà” nào, sống ch//ếc cũng không chịu giúp ta một tay. 

Ta bám ngoài cửa quan sát một , không cảm nhận thấy “sát khí”. 

Ít nhất là không đáng sợ như sáng sớm. 

Trong phòng truyền một tiếng quát lẽo quen thuộc. 

Ta nghe , trong lòng thầm vui mừng. 

thì, Lục Dương đối với ta đã từ “Cút ngoài” đổi thành “Lăn vào đây”. 

“Tướng quân, hôm nay có món cá vược hấp, còn có canh gà ác hầm sâm, tươi ngon đặc biệt!” 

Ta bưng cơm trưa đặt lên bàn, trước tiên múc một canh gà cho chàng. 

“Ngài uống canh trước đi ạ.” 

Lục Dương nhìn chằm chằm ta: “Còn dám tới? Không sợ ta một chưởng đ//ánh ch//ếc ngươi à?” 

“Tướng quân hãy trân trọng sức khỏe của mình đi ạ!”

Ta lấy một mẩu giấy từ trong tay áo đặt lên bàn. 

Trên có địa chi tiết của vị lão thần y. 

Tai vách mạch rừng. 

Chuyện khác ta không hiểu. 

Nhưng, Lục Dương là Thế t.ử gia nắm trong tay vạn binh quyền, trong triều có không ít kẻ thèm muốn quyền lực trong tay chàng. 

Vị lang vườn mà ta nói sáng, không phải là ta thực sự muốn giới thiệu cho Lục Dương. 

quê ta, đúng là có một vị lão thần y. 

Đã từng có bệnh nhân bị tàn tật mười mấy , cũng được lão thần y chữa khỏi. 

Nếu ngay cả ngự y cũng đành bó tay với vết thương của Lục Dương, thì thử một cũng đâu có

Lục Dương liếc ta một cái. 

Chàng cất tờ giấy đi, nhận lấy canh kia. 

12

này, Lục Dương không kêu ta cút. 

Hơn nữa, khẩu vị cực kỳ tốt, ăn sạch sành sanh cơm nước. 

Kể từ , cơm nước, hoa quả ta tới, chàng đều ăn hết. 

là thỉnh thoảng vẫn nổi nóng… 

Bị ta chọc tức! 

Mỗi chàng tức điên lên là lại la hét đòi một chưởng đ//ánh ch//ếc ta. 

Nhưng chưa từng đ//ánh ta một nào. 

Nửa tháng sau, Lục Dương đột nhiên nói: “Từ hôm nay, ngươi hầu hạ ta, bao gồm cả việc lau , thay y phục cho ta.” 

“Hả?”

Ta nghe , đỏ bừng: “ không… không phải là việc của Lục Ngôn đại nhân ạ?” 

Lục Dương không trả lời, nói: “Ngươi đi tìm mẫu thân ta một chuyến, cứ nói… ta đồng ý rồi.” 

“Vâng, Tướng quân.” 

Ta cứ ngỡ, Lục Dương muốn nói với công , là chàng đồng ý để ta làm nha hoàn hầu cận, cơm, hầu hạ chàng. 

Ám ta mau đi lãnh thưởng. 

Quả nhiên, công thưởng cho ta. 

Hơn nữa, thưởng vô cùng quý giá. 

Bà ấy mà… 

Tháo chiếc vòng tay hồng ngọc mà bà ấy luôn đeo, cho ta! 

Thường nói “Bề trên ban, không dám từ.” 

Nhưng, ta càng không dám nhận. 

Ta chạy đi nói với Tướng quân. 

Tướng quân

Thường chàng toàn , giận, bị ta chọc tức mà

Tùy chỉnh
Danh sách chương