Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta đã sớm đoán được, Lạc Hành căn không thể tin ta bị mất trí nhớ.
Hắn chỉ là không đành lòng ra tay, nên muốn trốn tránh.
Mười mấy năm qua, chúng ta đều rất tỉnh táo, nhưng không ai muốn tỉnh táo.
Nhưng nếu chúng ta còn yêu nhau, ta sao có thể cam tâm làm “huynh muội” hắn cả đời?
Vì vậy, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, để chịu đựng tất cả oán hận và phẫn nộ của hắn.
Chỉ cần hắn còn muốn ta, đối xử ta thế nào cũng được.
Đương nhiên, nói ra thì dễ, làm được khó.
Khoảnh khắc bị hắn bế giường êm, ta thừa ta có hối hận.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Hắn hành hạ ta đến c.h.ế.t đi sống lại, thân lại khóc t.h.ả.m thiết hơn cả ta:
“Trì , tại sao ngươi lại tàn nhẫn ta như vậy? Đến c.h.ế.t ta cũng không tin ngươi lại g.i.ế.c ta, thậm chí ngươi ra tay thực không hề do dự nào.
Trọng sinh sau, ta lặp đi lặp lại hồi tưởng khoảnh khắc đó, buộc chấp thật…
Ngươi có , d.a.o của ngươi cắt vào , đau đớn đến mức nào không?”
Thân tâm đều đang trên bờ vực sụp đổ, ta run rẩy đưa tay, muốn vuốt ve cổ hắn.
Nhưng hắn lại nắm lấy tay ta, đặt n.g.ự.c hắn.
“Vết thương chí mạng không ở đó, mà ở đây.”
Ta khóc không ngừng được nữa.
“Lạc Hành, ta không mong ngươi tha thứ ta, nhưng ta muốn nói ngươi tình cảnh lúc đó, ngươi… có bằng lòng không?”
hắn tối sầm lại:
“Chỉ cần ngươi nói được, ta sẽ .”
Ta mừng rỡ khôn xiết.
Những đó ta đã chuẩn bị suốt hai mươi năm, dù có tội lỗi đến mấy, cũng không đến nỗi không nói được.
Không ngờ, hắn nói lại mang ý nghĩa kép.
Ta đã nỗ lực rất lớn, nhưng nói đứt quãng, mỗi chữ ngắt ba lần.
Sau khó khăn lắm nói xong, ta thực không còn sức lực nào.
Chưa kịp đợi hắn trả , ta đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, lại là cảnh sáng sớm hôm đó, tin phụ thân và một lượng lớn tộc nhân bị cẩu Hoàng đế giam giữ.
Trong ngủ phảng phất hương thơm của bánh nếp đậu đỏ
…Ta đến giờ không rõ cẩu Hoàng đế đã làm cách nào.
Rõ ràng ta vừa ra bất thường, đã lập tức phái bảo vệ họ.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Bởi vì kết cục đã định:
Ta không thể không đồng ý quy phục cẩu Hoàng đế, và giúp hắn…Sát hại Lạc Hành.
Ta là bị buộc ép, là bất đắc dĩ, là đau thấu tâm can.
Nhưng điều không thể trở thành lý do để yêu cầu Lạc Hành tha thứ ta.
Bởi vì hắn không có trách nhiệm hy sinh thân để cứu nhà ta.
Là ta cưỡng ép hắn hy sinh. Ta có tội.Muôn lần c.h.ế.t cũng khó chuộc . Nhưng chung quy ta cũng chỉ có thể c.h.ế.t một lần mà thôi.
Ác mộng kết thúc ngay khoảnh khắc ta rút kiếm tự .
Ta mồ hôi lạnh đầm đìa mở , phát hiện mình lại đang nằm trên giường của mình.
ánh mặt trời đã gần chính ngọ. Nếu không toàn thân đau nhức không thể dậy nổi, ta đã nghi ngờ mọi chuyện xảy ra trong thư tối qua cũng chỉ là một giấc mộng của ta.
Y phục đã được thay, thân thể cũng rất thanh khiết.
Ta gắng gượng bò dậy, muốn mở cửa bước ra. Tay chạm vào cánh cửa, nhưng nhất thời lại không muốn đẩy ra.
Sau hết nguyên do tối qua, thái độ của Lạc Hành rốt cuộc là gì?
Ta có không đối diện.
Ta thấp thỏm đi ra khỏi . Nhũ nói Lạc Hành đã sớm bị phụ gọi đi bàn chuyện, hiện giờ chưa ra.
Ta tâm lý như kẻ trộm, vội vàng đi đến chỗ ở của phụ . Vừa bước vào sân, đã thấy tiếng Lạc Hành:
“ cũng không còn nhỏ, lần không ngại cùng ta đi một chuyến.”
thấy tiếng bước chân, Lạc Hành quay đầu lại. được ánh lạnh lùng của hắn, tim ta không khỏi thắt lại.
Hóa ra gia đình được một món làm ăn lớn, phụ muốn Lạc Hành lập tức khởi hành đi phương Nam nhập hàng.
Đối đề nghị của Lạc Hành, phụ hoan hỉ tiếp .
Mặc dù ta ngại ngùng ở riêng hắn, nhưng lại không từ chối, đành ngoan ngoãn thu xếp hành lý.
Một canh giờ sau, ta đã cùng hắn ngồi trên cỗ xe ngựa xuôi Nam.
Lạc Hành suốt đường xem sổ sách, dường như không hề hay trong xe còn có một khác.
Ta cũng không tiếng, đành giả vờ chăm chú phong cảnh.
Cỗ xe ngựa xóc nảy khiến thân thể vốn đã gần rã rời của ta càng thêm tuyết chất sương chồng.
Ta ôm chặt lấy mình, thu mình vào góc xe, từ từ chìm vào giấc mộng.
Không qua bao lâu, ta tỉnh giấc theo tiếng xe ngựa dừng lại.
Trong lòng đang ôm một thứ gì đó mềm mại.Ta theo năng véo một cái.
Trên đỉnh đầu vang một tiếng rên rỉ trầm đục. Lúc ta hoàn toàn tỉnh hẳn.
Lạc Hành, bị ta véo vào thịt mềm bên hông:
“Trì , ngươi muốn c.h.ế.t sao?”
Nói xong hắn mặt đen sạm đẩy ta ra, xuống xe. Ta hồi hộp quay đầu lại góc xe mình vừa dựa vào.
Cách xa như vậy, ta rốt cuộc đã lăn vào lòng Lạc Hành như thế nào trong mơ chứ?
Vào quán trọ, Lạc Hành chỉ thuê một gian . Nghĩ đến cái eo khốn khổ của mình, ta lén hỏi ông chủ có thể tặng thêm một củi hay không.
Không ngờ Lạc Hành lại thấy. Hắn kéo lê ta vào , thẳng tay quăng ta giường.
Ta còn đang chóng mặt, cằm đã bị hắn gắt gao giữ lại. Hắn áp sát chằm chằm ta:
“Trì , hứa ‘báo thù’ của ngươi, chỉ có một lần thôi sao?”
Ta vội vàng lắc đầu liên tục, dùng giọng điệu cầu khẩn nói:
“Không , ta chỉ là quá khó chịu rồi, ta nghỉ ngơi một đêm, được không?”
Hắn lạnh lùng ta, không có ý định nhượng bộ nào. Ta uất ức vô cùng:
“Cầu xin ngươi, Lạc Hành…”
“Trì ”
Bàn tay hắn dịch xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ ta, “Năm đó, ngươi có ta cơ hội cầu xin ngươi không?”
Chỉ một câu , ta lập tức cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục cầu xin.
Nước trượt dài, ta run rẩy đưa tay sờ vào dây lưng của mình.
Chưa kịp kéo ra, hắn đã bất chợt nắm lấy tay ta. Ta sững sờ.
“Trì , ngươi hối hận rồi sao?”
Hắn hỏi, “Nếu được làm lại một lần nữa, ngươi còn có đưa ra lựa chọn giống như vậy không?”
Vấn đề , ta cũng đã tự hỏi mình vô số lần. Mỗi lần, ta đều đưa ra cùng một đáp án ích kỷ.
Ta chán ghét thân mình như vậy. Nhưng ta không có cách nào lừa dối trái tim mình.
Ngay lúc , nếu ta nói “Sẽ”, Lạc Hành trong cơn bạo nộ, còn không sẽ hành hạ ta đến mức nào. Nhưng ta không muốn lừa hắn.
“Lạc Hành, xin lỗi…”
đau khổ và sợ hãi khiến ta run rẩy không ngừng, thậm chí không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Ta có lẽ sẽ không thay đổi lựa chọn…”
“Khốn kiếp.” Hắn nghiến răng nói.
Trong tuyệt vọng, ta nhắm lại. Bất chợt, trên môi lại truyền đến cảm giác mềm mại và nhẹ nhàng.
Toàn thân ta căng cứng. Giọng hắn đột nhiên dịu dàng hơn bội phần:
“Cũng đáng thương.”
Khoảnh khắc kế tiếp, trán ta tựa vào lồng n.g.ự.c hắn. Hắn một tay ôm chặt ta, một tay vuốt ve sau gáy ta.
“Trì , để ta dạy ngươi, nếu có làm lại một lần nữa, ngươi nên làm thế nào.”
Tim ta thắt lại, không khỏi nín thở chờ đợi, sợ hắn nói ra kế sách vẹn toàn mà ta đã không nghĩ tới lúc đó.
“Trực tiếp nói ta là được.”
Hắn dường như mỉm cười một .
“Ta tự mình sẽ c.h.ế.t.”
Ta lập tức sụp đổ, òa khóc lớn.