Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
không ai biết, Ngọc Nữ tâm tư thuần khiết, không rành sự đời mà trong dân làng, lại là một đứa ngốc.
Xuân qua thu , dưới sự che chở của Ngọc Nữ, làng mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.
, lại có kẻ nảy ý đồ xấu với Ngọc Nữ trong làng.
Hắn mạo phạm Ngọc Nữ, vì thé Ngọc Nữ cũng nảy vài phần nhân tính.
Chỉ là nhân tính thì đầy rẫy tham lam và vẩn đục. Lâu dần, Ngọc Nữ cũng bị ô uế.
May thay vừa đúng kỳ hạn mười lăm năm, Ngọc Nữ ra đời, thay cho Ngọc Nữ cũ. Nhờ đó làng tránh được một hồi tai vạ.
Chỉ là kẻ đã lòng dạ ác độc, thì cuối cùng cũng không thể làm người tốt.
Bất kể thay nhiêu Ngọc Nữ, cũng luôn có kẻ báng bổ thần linh.
Vào chồng của Trương Tiểu Lan cưỡng bức Trương Tiểu Ngọc, trưởng làng đi ngang qua cô, nghe tiếng kêu cứu từ bên trong.
Trưởng làng đẩy cửa xông vào, vốn định cứu người, lại bị dáng vẻ đáng thương, hai đỏ hoe vì khóc của Trương Tiểu Ngọc làm cho mê muội, mà phạm sai lầm.
khi ông ta rời đi, lại một gã đàn ông khác …
Hết người người khác, hạt giống của cái ác cứ lặng lẽ nảy mầm.
13.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình không biết đã nằm trên giường từ lúc nào.
Từ bếp vọng lại tiếng bằm thịt, tôi lấy hết can đảm đẩy cửa bếp ra. Không ngờ lại Trương Tiểu Lan đang nấu trong bếp tôi.
tôi tỉnh, cô ấy không ngẩng đầu , chỉ tập trung vào nồi thức nói: “Đi rửa tay đi, chuẩn bị cơm.”
Trên bàn , cô ấy nhanh nhẹn xới cơm cho tôi, nhét đũa vào tay tôi.
Nhìn cơm canh trước mặt, bụng tôi réo ùng ục. Đã mấy tôi không được một bữa t.ử tế.
tôi lại không dám động đũa. Tôi sợ rằng nếu bữa , tôi sẽ không giờ tỉnh lại nữa.
Trương Tiểu Lan dường nhìn thấu được suy nghĩ của tôi: “Yên tâm đi, không có độc.”
Tôi không dám động.
Trương Tiểu Lan tự mình : “ xong thì đi đi. Bên Tiểu Ngọc, tôi sẽ nói. Em không đáng c.h.ế.t. Huống hồ…”
Vẻ mặt cô ấy đượm buồn, tôi không nhịn được hỏi: “Huống hồ cái gì ạ?”
Cô ấy c.ắ.n môi nói: “Huống hồ chị ấy đã dùng của mình để đổi lấy của em. Em đi đi, đi thật xa, đừng giờ quay lại nữa.”
Nước tôi lập tức trào ra. Tôi run giọng hỏi: “Một đổi một là sao? Chị Tiểu Lan, chị có ý gì? Em rõ ràng đã giao dịch với Trương Tiểu Ngọc, tại sao cô ta em c.h.ế.t?”
Giọng cô ấy khàn đi: “Tiểu Ngọc vốn dĩ chỉ là do tôi nhặt được từ trong núi về. Mãi cho khi chồng tôi cưỡng bức con , tôi biết nó là Ngọc Nữ. Tôi biết Ngọc Nữ sẽ che chở cho làng, nên để che đậy giúp nó, tôi đành bảo nó hóa thành dáng vẻ của tôi, chuyển mọi nghi ngờ sang phía tôi.”
“ dù sao tôi cũng không chị ruột của nó. khi con c.h.ế.t, nó phát điên, của tất cả mọi người họ Ngô các người.”
Trương Tiểu Lan nhìn tôi chằm chằm: “Tiểu Văn, em cũng họ Ngô.”
Tôi gần không tìm lại được giọng nói của mình: “Cho nên… cô ta luôn lợi dụng em?”
Trương Tiểu Lan cúi đầu, lí nhí nói một tiếng xin lỗi.
“Chị em đã không còn sống nữa. Chị ấy không đứa con của kẻ thù cả đời, lại không nỡ tự tay g.i.ế.c nó. là chị ấy cầu xin Tiểu Ngọc, một đổi một .”
Trương Tiểu Lan đưa cho tôi một lá thư: “Đây là thư chị em trước khi c.h.ế.t nhờ tôi đưa cho em. Cầm lấy thư mau đi đi. Tôi sợ Tiểu Ngọc sẽ hối hận. Nó không thể ra khỏi làng, chỉ cần em rời đi là sẽ an toàn.”
Tôi nhìn Trương Tiểu Lan một lúc, chỉ cảm nét mặt càng nhìn càng quen, là tôi hỏi ra điều mình đang nghĩ: “Chị Tiểu Lan, chị và chị em có quan hệ gì?”
Không biết có là ảo giác của tôi không, tôi hốc cô ấy bắt đầu đỏ , nghẹn ngào nói: “Không có quan hệ gì.”
Trương Tiểu Lan thu dọn hành lý giúp tôi, tiễn tôi ra đầu làng.
làng yên ắng một cách đáng sợ.
Cô ấy vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối của tôi, vỗ vai tôi: “Đứa ngoan, đi đi, càng xa khỏi nơi càng tốt.”
Tôi đi về phía trước không biết lâu, cho khi bóng dáng cô ấy mờ dần.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện—Trương Tiểu Lan bị bắt cóc đây, chị tôi cũng vậy.
14.
, nhờ sự giúp đỡ của những người tốt bụng, tôi thuận lợi học hết cấp ba, đại học.
Những tháng đi học ở trường khiến tôi cảm sống là một điều thú vị biết , thực sự cảm nhận được nào là một cuộc đời có ý nghĩa.
Những tháng bình yên đó bị cắt ngang bởi một bản .
Bản đưa , một làng nọ đột nhiên xảy ra sạt lở núi, không một ai trong làng sống sót.
Trước đó, trong làng liên tục xảy ra chuyện kỳ quái. Gia súc đều c.h.ế.t một cách bí ẩn, hoa màu trên đồng cũng mất trắng, ngay cả giếng nước trong làng cũng cạn khô.
Chỉ là khi đội cứu hộ đào bới, họ phát hiện ra một miếu Sơn Thần còn nguyên vẹn, tượng Sơn Thần bên trong sừng sững trên cao.
khi phóng to màn hình, tôi nhìn rõ được dung mạo của Sơn Thần. Dung mạo ấy giống hệt Trương Tiểu Ngọc.
Có cư dân bình luận: “Thờ Sơn Thần mà bị sạt lở á? Sao bà ta không phù hộ cho làng?” “Đúng là uổng công dân làng thờ cúng, tưởng bà ta.”
Một bình luận nổi bật hiện : “ vào khoa học.” …Bình luận của tôi viết lại xóa, xóa lại viết. cuối cùng lặng lẽ nhấn một “like” cho bình luận “ vào khoa học”.
Ở cuối bản , tôi dường được Tiểu Ngọc. Cô ấy giơ tay vẫy vẫy tôi, quay người đi vào núi sâu.
Không lâu , người tài trợ cho tôi ngỏ ý gặp tôi một lần.
Lúc tôi biết, người tài trợ cho tôi là một cặp vợ chồng già vừa nghỉ hưu ở trường đại học. Họ nhìn tôi bằng ánh hiền từ, thể đang nhìn con của mình.
Tôi cũng được biết, họ họ Trần. Nhiều năm trước họ đã bị lạc mất hai con gái đôi khác trứng. Nếu còn sống, có lẽ hai chị em cũng đã 25 tuổi.
Gương mặt hiền hậu của họ khiến tôi cảm thật gần gũi.
Chỉ là vào khoảnh khắc tôi chào tạm biệt họ, tôi chợt mơ hồ nhớ lại rằng lúc chị về tôi, chị ấy từng nói mình họ Trần.
Vài , tôi lại nhớ ra mẹ tôi từng nhắc Trương Tiểu Lan cũng là bị bắt cóc vào làng.
Hình cô ấy cũng họ Trần.
15.
Nhiều năm , tôi cũng gặp được người mình yêu thương, có một gia đình nhỏ của riêng mình.
Không lâu tôi thai, được con gái. Khác với người thường,
con gái tôi ra đã xinh xắn đáng yêu búp bê.
Có điều không may là con có chút ngốc nghếch, thường nhìn tôi cười ngây ngô.
Tôi cũng thường ôm con , nói với nó rằng mẹ rất yêu con.
Tôi cuối cùng cũng dám mở lá thư chị để lại cho tôi.
Trên đó là nét chữ thanh tú, viết rằng:
“Tiểu Văn, em là niềm an ủi duy nhất của chị ở cái làng . Chị không hối hận, em cũng không cần gánh nặng.”
“Nếu có thể, hãy thay chị nhìn ngắm giới bên ngoài.”
(Hết)