Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3

Và người từng gào anh sẽ hận em c.h.ế.t mất qua màn hình giờ lại xuất hiện ngay trước tôi.

Trái tim tôi rơi cái bịch.

Ryan Arnold.

“Anh tại cóc tôi?!”

Ryan nhìn tôi không chớp mắt, nhìn giống hệt con rắn cuộn mình chờ mổ.

“Baby , anh không tóm em ở ngay sân bay, là đủ rộng lượng rồi. Là em không nghe lời, còn dám đi gặp khác.”

Cánh tay anh lướt qua eo tôi.

Tôi theo phản xạ lùi lại.

Anh nheo mắt, bàn tay to mạnh mẽ đặt eo tôi, siết nhẹ:

“Cô bé thích có ong bướm quấn quanh người…”

“Anh không nên phạt em ?”

Bị anh ép đến ngộp thở, tôi trừng mắt nhìn anh.

Anh lại cong môi cười, nụ cười nguy hiểm mà quyến rũ, rồi anh tháo bỏ sợi dây mềm trói cổ tay tôi.

Thấy vết đỏ hằn da tôi, mắt anh sắc như lưỡi d.a.o quét sang thuộc hạ:

“Không bảo nhẹ tay ?”

“Đồ ngu!”

Anh mắng bằng tiếng Anh, giọng lạnh đến rợn gáy.

Tên thuộc hạ cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi boss, cô ấy… khó quá.”

Biểu cảm Ryan càng nguy hiểm.

Sợ anh trừ lương tội nghiệp dân lao động nước ngoài, tôi nhỏ giọng :

“Là tại tôi… còn khó hơn heo Tết.”

Ryan kéo tôi bên trong lâu đài.

Anh còn chuẩn bị bàn đồ Trung cho tôi ăn.

Tôi ăn no nê xong, cố ý khiêu khích:

“Cảm ơn khoản đãi, giờ tôi đi được ?”

Nụ cười hiền hòa Ryan từng chút từng chút biến mất.

“Đi rồi gặp hắn đúng không?”

“Em nhớ hắn đến mức ?”

“Thằng nhóc tặng em hộp tiểu đường mà em còn vui vẻ nhận?”

hộp… tiểu đường???

Cách ví von quái dị trời.

Mới chia tay tháng mà tiếng Trung của anh hỏng đến mức này?

Nhưng điều tôi sởn gáy hơn là, anh tôi được tặng chocolate?

“Tại anh có người tặng tôi chocolate?”

“Anh ngoài cóc tôi còn cử người theo dõi tôi? Rình mò tôi?”

mắt anh khóa chặt môi tôi, yết hầu khẽ động:

“Thông minh lắm, baby.”

Bị nhìn ấy đốt nóng cả người, tôi nghiến môi, cảnh cáo:

“Anh dựa cái mà giám tôi? Anh quên chúng ta chia tay rồi ?”

“Tôi gặp ai là của tôi!”

“Và tôi không baby của anh!”

Anh nhíu mày, bước lại, nắm lấy tay tôi nhấc bổng, đặt thẳng tôi bàn.

lửa từ lò sưởi hắt , đôi mắt xanh của anh càng sáng đến rợn người.

Tôi không dám nhìn thẳng.

“Anh có nghe tôi không? Anh là người yêu cũ của tôi, và tôi không baby của anh nữa!”

“Anh không có tư cách quản tôi! Kể cả tôi yêu ai, cũng không liên quan đến anh!”

Ryan chống tay bên tôi, môi lạnh lẽo kề vành tai tôi:

“Đừng như , baby.”

“Anh sẽ tức đấy.”

“Oh, anh tức thì ? Lại lăn ra đất đập chân khóc om sòm hả?”

Anh hơi nhướn mày:

“Cách vô dụng rồi, đúng không?”

“Anh rút kinh nghiệm rồi.”

“Thay vì khiến em thấy tội nghiệp, anh thà… giải quyết hết mấy gã có ý với em.”

bọn chúng biến khỏi thế giới của em.”

mắt em… chỉ có mỗi mình anh.”

“Nếu em không yêu anh, anh sẽ khiến em không thể không yêu.”

“Baby, nếu anh tức thật… sẽ có rất tệ xảy ra đấy.”

Toàn thân tôi gần như bị anh khóa trọn trong vòng tay mạnh mẽ .

Anh siết càng lúc càng chặt tôi không nhúc nhích được.

Tôi hoảng loạn đẩy anh:

“Anh… anh tránh xa tôi ra! Đi chỗ khác! người anh còn dính máu! Đừng đụng tôi!”

Ryan cúi mắt, như giờ mới ý vệt đỏ cổ áo mình:

“Dọa em rồi ?”

“Nhìn thấy em đi cùng khác, anh đi đ.á.n.h bao cát.”

“Nhìn người dắt ch.ó đi, trông như vợ chồng… tâm trạng anh không vui.”

cóc tôi đủ trời đất rồi…

Giờ còn đ.ấ.m bốc??

Đồ lừa đảo!

tên đ.á.n.h đ.ấ.m thế này có thể là cái đồ hay khóc mít ướt kia?!

“Anh giả vờ hết đúng không? Anh bao giờ là puppy của tôi!”

Anh cúi , hơi thở kề ngay tai tôi:

“Anh có ngoan như cún con cũng chẳng ích … em muốn là có thể vứt bỏ anh ngay.”

“Anh sẽ trở thành người của em.”

“Em cảm nhận được rồi chứ?”

“Anh rất thích em việc anh từng dối.”

Anh nắm tay tôi, cúi đầu hôn mu bàn tay.

“Chào mừng em quay về bên anh. Lần này anh sẽ em gặp… con người thật của anh.”

Vải áo mỏng manh chẳng che nổi thứ ép tôi.

Trời ơi…

mà… anh hăng như ?!

Quá hợp gu tôi luôn!!!

Trước đây còn keo kiệt, không cho xem, giả vờ khóc nhè !?

Giờ thế này mới là đúng!!

Tốt! Sướng! Aaa!!

Phòng ngủ của Ryan rất rộng, trong không khí còn phảng phất mùi hương lạnh lẽo, đậm như hơi thở người anh.

Tôi còn kịp nhìn hết căn phòng thì bị anh bế , nhét thẳng phòng tắm.

Tắm xong đi ra, Ryan đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, giọng trầm thấp, sắc nghiêm nghị, như xử lý quan trọng.

“Leave it, I’ll handle.” [Bỏ đi, tôi xử lý]

xong, anh cúp máy.

Tôi mặc bộ ngủ anh chuẩn bị cho: dây trượt vai, váy ngắn đến mức tôn hết đường cong hông.

Ryan cởi nút áo sơ mi, nheo mắt lại, nhìn như thú săn nhìn con mồi:

“Ngoan lắm.”

“Lại đây.”

Tôi theo phản xạ co người lại.

“Đừng né.”

Anh tôi sẽ , chẳng cho tôi cơ hội lùi.

Tôi run run chống tay đẩy anh:

“Anh mà còn… đụng tôi lần nữa…”

“Thì anh trói tay em đầu giường.”

“Ryan Arnold…”

“Ngoan.”

“Baby girl.”

Cuối cùng, tôi vẫn bị anh dễ dàng chế ngự.

Anh vùi hõm cổ tôi, giọng nhẹ đến run người:

“Baby, mai anh xử lý gấp. Có lẽ tối mịt mới về.”

“Khi anh về, anh muốn thấy em ở đây.”

“Nếu không… anh sẽ buộc em ở đây mãi mãi.”

mắt tôi mờ đi, nhìn gương anh mà chỉ gật đầu.

Anh khẽ cười:

“Em nghỉ đủ ?”

…”

điều chỉnh nhịp thở nhanh .”

“Đến mười giờ, anh còn hôn em tiếp.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương