Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Anh tôi và thuộc kiểu vợ chồng tân thời. Tết nhất lễ lạt thì ai nhà nấy, mỗi năm, họ chỉ xuất hiện bữa cơm gia đình khi có sinh nhật người lớn tuổi. Anh tôi kết hôn một năm, tôi cũng chẳng gặp mấy lần, nhưng tốt, bố mẹ tôi cũng chấp nhận kiểu hôn nhân mới , anh tôi cũng đủ hạnh phúc.

Anh tôi thói mà lấy ra một chai nước từ tủ lạnh một tự : “Nghe mẹ nói là em thất tình ? Em gái đừng buồn, thiếu gì đàn ông hai chân mà phải kiếm? Gần đây, ty luật của anh mày có lính mới, đẹp trai phải biết, tên là gì nhỉ… , Cố Húc! Hôm nào anh giới thiệu cho em !”

“Cái gì?” Cố Húc nhảy việc sang ty luật của anh tôi!!

Anh tôi nhíu mày mà vẻ mặt tôi: “Đỗ , em phản ứng mạnh thế làm gì? Em ?”

“Không . Chỉ là nghe nói ty của các anh có người mới ngạc thôi.” Tôi kiên quyết lắc đầu, nếu để anh tôi biết Cố Húc chính là người bạn trai cũ khiến tôi khóc khóc xuống thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

“Luật sư Cố có chuyên môn tốt, nghe nói sếp phải bỏ ra khoản tiền lớn mới mời . Anh đi vệ sinh tí, em dọn dẹp rồi hai anh em mình đi nhé, tối nay, anh còn phải nấu cơm cho em nữa.”

Anh tôi vừa vào nhà vệ sinh, chuông cửa lại reo. Tôi lững thững đi ra và mở cửa. Hình như Cố Húc bên ngoài chăm chút cho bản thân một kỹ lưỡng, anh ấy mặc sơ mi đen tôn dáng, ngay cả tóc cũng vuốt keo.

Tôi mà có ngây người.

Cố Húc biểu cảm của tôi rồi cười, giơ hộp sốt thấm tay .

Tôi vừa đưa tay ra nhận lấy thì giọng anh tôi vọng ra từ phía sau: “Ai đấy? Mở cửa lâu thế.”

Tôi giật nảy mình, vô thức đóng sập cửa lại.

Vừa quay người lại, tôi đối diện với ánh mắt dò xét của anh trai.

Tôi giơ hộp : “Cái đó… người giao đồ ăn!”

Năm phút sau, anh tôi vừa ăn vừa khen: “Em đặt cái món sốt thấm ở nhà nào vậy? Ngon quá trời! em cũng thích món , tối nay, anh mua một ít cho cô ấy.”

Tôi nở nụ cười gượng gạo: “Một quán ăn tư nhân, khó đặt.”

Anh tôi không những không hỏi sâu thêm mà còn thuận tay bỏ phần còn lại vào tủ lạnh.

Tôi nhân cơ hội lấy điện thoại ra mà nhắn tin cho Cố Húc: “Xin lỗi anh, hôm nay không tiện lắm, sốt thấm ngon, cảm ơn anh. Hôm khác, tôi mời anh ăn cơm.”

Phía Cố Húc hiển thị đang nhập tin nhắn một lúc rồi không trả lời gì cả.

Anh tôi bỏ đồ xong thì đi thẳng ra cửa và thay giày: “Đi thôi, không còn sớm nữa, mình đi ngay.”

Tôi sợ Cố Húc vẫn còn đứng ngoài cửa đẩy anh tôi sang một bên, áp mặt chuông cửa có màn hình. hành lang thang máy không một bóng người, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Anh tôi thì bị tôi dọa cho giật mình: “Em làm gì đấy?”

Tôi ho nhẹ rồi thay giày một thản và ra khỏi nhà: “Không có gì, em có mâu thuẫn với xóm, không muốn gặp họ.”

Anh tôi gãi đầu, bóng lưng tôi mà lẩm bẩm một câu: “Nhà mình là một tầng một căn hộ mà, lấy đâu ra xóm?”

Tôi và anh trai trung tâm thương mại gần nhà tôi nhất. Trai thẳng thì không có gu thẩm mỹ trách nhiệm quà đổ dồn vai tôi.

Tôi hai chiếc khoác, so sánh chất liệu và giá cả mãi mà vẫn không quyết định . Khi tôi vừa định nói anh trai hộ thì anh chẳng quan tâm gì, ngồi trên ghế sofa mà nghịch điện thoại!

Tôi tức mức ném cái túi xách vào người anh ấy: “Đỗ Phong! Anh có thể để tâm chút không!”

Anh tôi cười hì hì, trả túi xách lại cho tôi: “Đừng giận, đừng giận, em xong thì anh trả tiền là .”

Tôi lườm anh ấy, luôn chiếc đắt nhất.

Anh tôi thanh toán một nhanh gọn, nhưng nói một bằng thì tiền mua quà sinh nhật cho mẹ thì vẫn phải chia đôi (AA).

“Khi , anh nói cho em biết hết bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho.”

Anh tôi xua tay: “Anh em nhà mà, khách sáo làm gì.”

Tôi từ chối với vẻ nghiêm nghị: “Không . phần của em, em phải tự chi!” Mẹ còn mua cho tôi cả dây chuyền vàng, tôi tiếc gì nửa chiếc khoác?

Anh tôi còn muốn tranh cãi với tôi vài câu, nhưng vừa quay đầu lại thì anh ấy đụng phải Cố Húc: “Luật sư Cố, trùng hợp quá, anh cũng đi trung tâm thương mại !”

Tôi không ngờ lại gặp Cố Húc ở đây nét mặt mất tự .

Anh tôi thì hớn hở, tự như biết lâu lắm rồi. Anh ấy giới thiệu tôi với Cố Húc: “ , đây là Cố Húc, luật sư Cố mà anh nói với em. Cô bé là Đỗ , là… Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

Anh tôi đi nghe điện thoại, tôi đành phải mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Húc.

Cuối cùng, Cố Húc mở miệng phá vỡ bầu không khí đang đóng băng: “Hai người là… người nhà ?”

Tôi và anh tôi trông giống nhau vậy sao? Cố Húc cái là nhận ra luôn.

Tôi gật đầu, rồi lại nhớ ra chuyện Cố Húc làm việc cùng ty luật với anh tôi.

“Cố Húc, anh có thể đừng nói cho anh ấy biết chuyện lúc trước của hai chúng ta trước đây không?”

Từ nhỏ, tôi và anh trai thân thiết với nhau, nếu để anh ấy biết Cố Húc là bạn trai cũ của tôi thì mối quan hệ đồng nghiệp giữa họ có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Rõ ràng tôi đưa ra yêu cầu là vì nghĩ cho Cố Húc, nhưng anh ấy lại trưng ra vẻ mặt như thể chịu thiệt lớn lắm và phát ra một tiếng “hừ” lạnh lùng: “Hừ, tôi chưa mức trẻ con như vậy.”

Nói rồi, Cố Húc thẳng tiến vào… cửa quần nữ mà tôi vừa ghé qua.

Hừ? Trẻ con? Yêu tôi thì trẻ con lắm ?

Tôi cũng bị thái độ của Cố Húc chọc tức, quay đầu bỏ đi.

Lúc anh trai trở lại sau khi gác máy thì tôi đang xách quần đi ra ngoài giận dỗi: “Sao chỉ có một mình em? Luật sư Cố đâu rồi?”

“Anh ấy vội cửa quần nữ rồi.”

Giọng điệu tôi không tốt lành gì, anh tôi khó hiểu: “ cửa quần nữ? Chẳng phải anh ta không có bạn gái sao? Chẳng lẽ… là một bậc thầy giả gái ?”

Đang giận tôi không thèm giải thích hộ Cố Húc, để anh trai đưa mình nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương