Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1
trung bị tịch, thân phận bị giáng, hai tỷ muội ta đành chịu kiếp quân kỹ nơi doanh trại.
Ngày đầu tiên bước vào quân doanh, tỷ tỷ đã xé một vạt áo, treo lên xà nhà.
Nàng nói: ‘Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ chẳng chịu nhục,’ muốn ta cùng nàng tự vẫn, vẹn tròn tiết hạnh.
Đúng lúc ta chân đạp ghế, nhón gót kiễng mình, gắng gượng vươn , sắp sửa hiên ngang chịu c.h.ế.t thì, trước mắt ta đột nhiên trôi một bình luận :
【Thảm cho nữ phụ! Lần này chẳng những chẳng c.h.ế.t được, mà còn bị vị tướng quân kia chê bai là làm ra vẻ kiều tình (làm bộ làm tịch), rồi ném cho binh sĩ hạ đẳng giày vò, chịu muôn vàn nhục nhã.】
【Đến khi chính kịp thời đến cứu cô ấy, nữ phụ đã bị tra tấn đến nỗi không còn giữ được dạng nữa rồi.】
【 chính vì quá hổ thẹn, cuối cùng lại chọn cách đưa nữ chính đi và chăm sóc nàng.】
【Sau này nữ chính thành công trở thành Vương phi, còn nữ phụ thì vẫn chịu khổ chịu nạn nơi quân doanh.】
【Nếu không phải có một vị phó tướng tình cờ nhận ra nữ phụ từng có ơn mình, thì e rằng nữ phụ đến lúc c.h.ế.t cũng không rời khỏi nơi này.】
tai, tỷ tỷ vẫn đang hối thúc ta nhanh lên, nhưng ta dừng động tác, nhảy phắt xuống khỏi chiếc ghế.
Trong mắt kinh ngạc của tỷ tỷ, ta khẽ nói:
‘Đến cả lũ kiến hôi còn cố gắng sống sót tạm bợ, hà cớ chúng ta lại tự khinh rẻ sinh mạng mình .’
‘Trinh tiết quan trọng bằng tính mạng! Phục vụ bọn họ để đổi lấy sự sống, đó không phải là chuyện đáng xấu hổ.'”
“Lời ta vừa thốt ra, một cái tát đã giáng vào mặt.
Ôm lấy nửa má nóng rát, ta ngẩng đầu nhìn lên. Tỷ tỷ trừng đôi mắt Hạnh mây đầy lửa giận, mắng ta là kẻ vô liêm sỉ, đường đường là thiên kim Hầu phủ lại buông lời ô uế ‘hầu hạ ’.
‘Ngươi cam tâm tự hạ tiện thế, e rằng song thân dưới Cửu Tuyền khó mà an lòng nhắm mắt!’
Nàng vừa nói, vừa muốn bức ta tự vẫn, bảo rằng ta và nàng không thất tiết, làm Hầu phủ phải chịu hổ thẹn. Để ép ta tuân phục, nàng đã viện dẫn thân phận đích nữ Hầu phủ để áp chế.
Đúng lúc ấy, ta liếc thấy dòng bình luận điên cuồng lóe sáng:
【Ối trời, nữ phụ lẽ ra phải răm rắp nghe lời nữ chính cơ mà?】
【 cô ta lại cướp lời thoại của nữ chính? Câu này ràng là nữ chính nói trước mặt Tướng quân sau khi nữ phụ bị ngất đi!】
【Tướng quân nghe xong chẳng những không coi là nông cạn, mà còn tán thưởng nàng có tâm tính quật cường, dù thân ở nghịch cảnh vẫn giữ được lòng kính sợ ( sinh mệnh).】
【Ngược lại, nữ phụ dù kiên quyết thà c.h.ế.t không chịu nhục, lại càng khiến người ta thấy nàng đạo đức giả, không nhận thực tế!】
【Thế nhưng cục diện đã đổi! Nữ chính chỉ lo ép nữ phụ quyên sinh, căn bản không hay biết Tướng quân đã đứng trướng bao giờ!】
Tướng quân đã tới?
Ta vô thức liếc nhìn ra . Mành trướng bị gió lay động, một góc Lân Giáp đen kịt ẩn hiện. Thanh đại đao treo hông còn vương vết m.á.u trên vỏ, toát ra hàn khí khiến lòng ta lạnh lẽo.
Ta buộc mình giữ lấy bình tĩnh, bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy tỷ tỷ ra. Đoạn, ta vung tay, trả lại cái tát vừa nhận. Trong mắt sững sờ của tỷ tỷ, ta tát liên tiếp thêm vài cái nữa!
“Tỷ tỷ choáng váng ngã khuỵu. Ta lập tức cưỡi lên người nàng, tàn nhẫn siết chặt họng nàng.
‘Hầu phủ đã sớm tan tành! Chúng ta đều là tội thần chi nữ, việc cấp thiết lúc này là làm để sống sót tạm bợ, để báo đáp cái ân không phải c.h.ế.t của Thánh Thượng!’
‘Nếu ngươi một lòng cho rằng việc hầu hạ tướng sĩ là hành vi hèn hạ, thì để ta giúp ngươi sớm được toại nguyện!’
Dứt lời, tay ta càng tăng lực đạo. Mặt tỷ tỷ nhanh chóng đỏ ửng, rồi dần chuyển sang xanh tím. Nàng liều mạng giãy giụa, tay cào cấu, để lại một vết m.á.u dài trên cằm ta. Đôi mắt mở lớn, tơ m.á.u nhuộm đỏ, kinh hãi chuyển sang cầu xin:
‘Muội… muội muội, buông… buông ta ra…’
Quả nhiên, những lời bình luận đó nói không sai, tỷ tỷ căn bản không hề muốn quyên sinh!
Lòng ta cười lạnh, chờ đến khi ý thức nàng sắp tiêu tan, ta cố ý nới lỏng tay để nàng đẩy ta ra. Tỷ tỷ ho sặc sụa dưới đất hồi lâu mới hồi tỉnh. Nàng run rẩy bò sang góc lều, nhìn ta vẻ kinh hoàng:
‘Phú Tân Nguyệt! Ngươi thật độc ác! Ta chỉ mắng ngươi vài câu, mà ngươi lại muốn sát hại ta!’
Giữa lúc nàng còn chưa hết bàng hoàng, ta chỉ tay vào dải y phục trên xà nhà:
‘Chẳng phải chính ngươi nói muốn lấy cái c.h.ế.t để bảo toàn thanh danh ? Giờ là hối hận, hay là khiếp sợ?’
‘Hay tỷ tỷ không muốn để người khác nhúng tay, xin mời tỷ tỷ tự mình tự kết thúc, để muội muội được chứng kiến quyết tâm của tỷ!’
Vừa nếm mùi vị cận kề cái c.h.ế.t, tỷ tỷ ta đã không còn gan dạ để thử lại. Nàng càng do dự, ta càng thúc ép dồn dập:
‘Tỷ tỷ ngay cả dũng khí để c.h.ế.t cũng không có, hà tất phải bức bách ta phải c.h.ế.t?’
‘Phú Tân Nguyệt! Cái tiện tỳ kia! Ngươi lấy tư cách mà sai khiến ta? Đừng quên ta là Đích Tỷ của ngươi, còn ngươi chỉ là thứ tiện chủng do tiểu thiếp sinh ra! Ta cho ngươi ra đi thanh sạch là đã nể mặt lắm rồi!’
Đúng lúc ấy, mành trướng được vén lên.
Vị Tướng quân vốn đứng thính hí , cuối cùng cũng bước vào trong.
‘Hay! Một vở kịch tỷ muội phản mục thật sự rất hay!'”
“Ta từng nghe đồn Tướng quân trấn thủ Bắc Cảnh là Lục Minh, chính là một vị Ngọc Diện Diêm La . Quả nhiên, vẻ anh tuấn của hắn lại pha lẫn sự sát khí ngút trời.
mắt hắn lạnh lùng, trầm tĩnh lướt mặt hai tỷ muội ta, hắn ngồi , oai vệ tại vị trí chủ tọa.
‘Rốt cuộc, ai muốn c.h.ế.t , ai muốn sống?’
Chưa đợi ta kịp mở lời, tỷ tỷ đã nhào tới ôm chầm lấy chân hắn:
‘Tướng quân! Nô là nữ nhi của Bình Hầu Phú Nghĩa. Vừa rồi là thứ muội đã hành hung nô , suýt chút nữa đã sát hại ta.’
Nàng đúng lúc ngước , để lộ chiếc thon gầy còn hằn vết đỏ do ta siết, rồi lại tủi thân khẽ rủ mi mắt, làm ra vẻ phù phong nhược liễu yếu đuối. Nàng vốn là một trong những mỹ đầu kinh thành. Ta nhìn thấy ràng vị Phó tướng cạnh Tướng quân đã trợn mắt nhìn không chớp.
Miệng ta vụng về, nhưng tay ta nhanh hơn. Ta kéo mạnh, x.é to.ạc cả lớp yếm n.g.ự.c của nàng, để mặc bọn họ nhìn cho thỏa thê.
‘Tỷ tỷ bắt ta vì danh tiết mà phải c.h.ế.t , ta không muốn nên nàng liền nguyền rủa ta.’
mắt Lục Minh dừng lại trên bờ vai và trần trụi của tỷ tỷ, mắt sâu thêm một chút. Hắn khẽ nhấc ngón tay, Phó tướng lập tức tiến lên, đỡ tỷ tỷ dậy. Trong mắt tỷ tỷ lóe lên một tia đắc ý, nàng thuận thế ngã vào lòng Phó tướng, yếu ớt:
‘Tướng quân minh xét, nô chỉ là không muốn làm nhục môn phong…’
Lục Minh bỗng nhiên bật cười, nhưng ý cười không hề chạm tới đáy mắt:
‘Phú Đại tiểu thư, nếu ngươi xem trọng danh tiết đến , vì vừa rồi lúc bị siết gần c.h.ế.t , ngươi không cầu được c.h.ế.t nhanh, mà lại cầu xin tha mạng?’
Sắc mặt tỷ tỷ lập tức cứng lại.
Lục Minh lại nhìn về phía ta, điệu nhàn nhạt: ‘Ngươi đúng là thú vị. Vừa không muốn c.h.ế.t , lại vừa công khai xé quần áo chị ngươi.’
Ta nhìn vào hắn, không hề hèn mọn cũng chẳng hề kiêu căng:
‘Tướng quân, kiến hôi còn tham sống, huống chi là người? Tỷ tỷ bắt ta tự tận, ta không thuận, nàng liền lăng mạ ta. Ta chỉ muốn nàng cũng nếm thử cái mùi vị bị dồn vào tuyệt lộ.’
Lục Minh nhướn mày, dường rất hứng thú câu trả lời của ta.
Lúc này, Bình luận lại điên cuồng quét màn hình:
【Cái quái , nữ phụ định nghịch thiên cải mệnh luôn !】
【Lục Minh ghét là kẻ giả dối, nữ chính lần này lật xe rồi!】
【Cười c.h.ế.t mất, nữ chính giả vờ thanh cao thất bại, nữ phụ ngược lại còn được Tướng quân coi trọng!】
Quả nhiên, Lục Minh đứng dậy, bước đến trước mặt ta, cư cao lâm hạ đ.á.n.h giá ta:
‘Ngươi tên là ?’
‘Phú Tân Nguyệt.’
Hắn gật đầu, vươn tay bóp lấy cằm ta, ngón cái lướt vết m.á.u trên cằm. điệu đầy vẻ trêu đùa: ‘Đủ độc ác, lại đủ thông minh.’
Tim ta khẽ đập nhanh, nhưng sắc mặt vẫn không hề biểu lộ. Tỷ tỷ thấy , vội vàng đẩy Phó tướng ra, nhào tới khóc lóc tố cáo:
‘Tướng quân! Ngài đừng để bị nó lừa! Nó lòng dạ độc ác, ngay cả chị ruột cũng g.i.ế.c !’
Lục Minh không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
‘Kéo ra , thưởng cho huynh đệ trong quân doanh. Cha nợ con trả, quân đội ta mùa đông thiếu lương thực, chẳng phải đều vì cha ngươi bán quan tước, thu vét quân tư hay .’
Tỷ tỷ tức thì mặt mày xám ngoét, la hét t.h.ả.m thiết khi bị kéo ra . Ta đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay khẽ run.
Lục Minh quay đầu nhìn ta, cười không cười: ‘, xót thương à?’
Ta lắc đầu: ‘Nàng ta tự rước lấy.’
Hắn ghé sát, hơi thở phả vào tai ta, trầm hỏi: ‘Thế còn ngươi? Ngươi muốn sống thế ?’
Ta ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn: ‘Tướng quân muốn nô tỳ sống thế , nô tỳ sẽ sống thế ấy.’
Hắn phá lên cười lớn, một tay ôm ngang người ta, sải bước đi vào nội trướng.
Bình luận nổ tung:
【A a a nữ phụ lên ngôi rồi?!】
【Nữ chính bị ném đi làm quân kỹ, nữ phụ lại được Tướng quân ôm đi rồi?!】
【Cốt truyện này có nhầm lẫn không, ta là ủng hộ nữ Chính kiên định, lẽ nữ chính sẽ bị đám kia hủy hoại ư? Không !!!】
“…Trong trướng, Lục Minh ném ta lên tháp , một tay cởi giáp. Lòng ta bất an khôn xiết, nhưng vì mạng sống, ta thoáng cái đã cởi hết y phục. Ta vội vã ôm chầm lấy hắn:
‘Cầu, cầu xin Tướng… Tướng quân thương yêu nô tỳ.’
Lục Minh khựng lại, bật cười rồi đẩy ta ra, hỏi: ‘Ngươi biết sát trùng, bôi t.h.u.ố.c không?’
Ta lúc này mới để ý, dưới lớp giáp sắt của Lục Minh, chiếc áo lót trắng đã bị m.á.u tươi thấm ướt. Hắn quay lưng về phía ta, cởi áo , để lộ một vết thương do tên b.ắ.n vào lưng, nham nhở thịt da.
‘Bôi t.h.u.ố.c cho ta.’ Hắn ném cho ta một lọ t.h.u.ố.c kim sang (thuốc trị vết thương hở).
Ta run rẩy nhận lọ thuốc, cẩn thận làm sạch miệng vết thương, rắc t.h.u.ố.c bột, rồi dùng vải sạch băng bó. Suốt quá trình, Lục Minh không hề thốt ra một tiếng , nhưng ta có cảm nhận cơ bắp hắn căng cứng, hiển nhiên là đau đớn không ít.
‘Tướng quân vì lại bị thương?’ Ta khẽ hỏi.
Hắn cười lạnh một tiếng:
‘Đồng đảng của cha ngươi là Binh Bộ Thượng Thư Lý Nham, đã khấu trừ quân bổng , dùng kém chất lượng để thế. Mũi tên chế tạo cẩu thả, ngay cả giáp da của Nhung Địch (bộ lạc du mục phía Bắc) còn không xuyên thủng được.’
Lòng ta rùng mình.
Thảo bình luận nói Lục Minh căm ghét là bọn tham quan ô lại. Ta không biết cha ta có tham ô hay không, nhưng chi tiêu của Hầu phủ ta quả thật xa hoa ngang Hoàng thân Quốc thích. Chỉ chức quan hư vị của cha ta, rất khó để duy trì đời sống xa hoa của ba trăm khẩu Hầu phủ.
Là con gái của kẻ tham ô, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn, càng thêm tủi nhục.
Lục Minh dùng ngón tay bẩy môi ta đang c.ắ.n chặt, lau đi vết m.á.u trên môi dưới. Hắn nói:
‘Ta đã điều tra . Cha ngươi tuy tham ô, nhưng những đồng tiền đó không hề rơi vào tay những thứ nữ ngươi. Ngươi ở Hầu phủ chi tiêu chẳng khác hạ , ăn uống đều phải tự kiếm. Đích tỷ ngươi hưởng thụ đãi ngộ tốt , nay nàng phải trả giá cho sai lầm của cha mình, là điều nàng đáng phải nhận.’
Ta ngây người nhìn Lục Minh, không ngờ hắn lại điều tra thấu đáo đến .
‘Tướng quân,’ ta nghẹn lại, không biết phải nói .
Lục Minh bỗng nhiên đưa tay lên, khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mi ta: ‘Đừng khóc. Ta ghét là đàn bà rơi lệ.’
Ta vội vàng lau khô nước mắt, lại nghe hắn tiếp lời: ‘Ngươi đã biết băng bó, hôm nay, ngươi sẽ làm Thiếp Thân Y Nữ của ta.’
Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, không tin vào tai mình.
Bình luận điên cuồng trôi :
【Ôi trời! Nữ phụ sắp lật kèo rồi!】
【Trong nguyên tác nữ phụ bị ném đi làm quân kỹ, giờ lại trở thành Thiếp Thân Y Nữ của Tướng quân ?】
【Diễn biến cốt truyện này ta yêu rồi!】
Lục Minh thấy ta ngây người, nhướng mày: ‘, không bằng lòng?’
‘Bằng lòng! Nô tỳ vô cùng bằng lòng!’ Ta vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Hắn kéo ta đứng dậy: ‘Không cần tự xưng là nô tỳ. Ngươi hiện giờ là Y Nữ trong quân, không phải tội nô .’
Mắt ta nóng lên, gật đầu lia lịa.”
“Ngày hôm sau, ta một bộ y phục vải thô sạch sẽ, chính thức trở thành một thành viên trong quân doanh. Lục Minh sai Phó tướng dẫn ta đến Trại Thương Binh để quen dần công việc.
Vừa vén mành trướng, mùi m.á.u tanh nồng nặc đã xộc vào mặt. Trên mặt đất nằm la liệt chục thương binh, kẻ đứt tay, người trúng tên vào bụng, tiếng rên la kêu gào không dứt tai. Ta cố gắng kìm nén sự khó chịu, đi theo Lão Quân Y học cách xử lý vết thương.
‘Vị tiểu nương t.ử này là người mới tới?’ Một thương binh nhe răng nhếch mép hỏi.
Phó tướng nghiêm quát: ‘Đây là Nữ Y Sĩ do chính Tướng quân đích thân chỉ định, tất cả phải giữ thái độ tôn trọng!’
thương binh lập tức im bặt, nhưng mắt vẫn lượn lờ trên người ta. Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho người thương binh đầu tiên.
‘Ráng chịu đựng một chút.’ Ta khẽ nói, nhưng động tác trên tay lại dứt khoát, gọn gàng.
Thương binh đau đến mức thở dốc liên hồi, nhưng vẫn cố nhịn, không kêu thành tiếng.
Bình luận trôi :
【Nữ phụ giỏi lắm!】
【Cách xử lý này chuyên nghiệp hơn nữ chính trong nguyên tác nhiều!】
【Nữ chính chỉ biết khóc lóc ỉ ôi, nữ phụ trực tiếp ra tay, yêu rồi yêu rồi!】
Bận rộn cả ngày, ta mệt mỏi đến mức lưng đau gối mỏi. Nhưng nhìn thấy mắt biết ơn của thương binh, trong lòng ta lại trào lên một luồng hơi ấm.
Đến chiều tối, Phó tướng tới gọi ta: ‘Tướng quân triệu kiến.’
Ta thấp thỏm đi theo hắn đến Chủ trướng. Lục Minh đang xem bản đồ, thấy ta vào, hắn chỉ vào hộp thức ăn trên bàn: ‘Ăn đi.’
Ta mở hộp thức ăn, trong lại là một bát cháo thịt nóng hổi và hai chiếc màn thầu bột trắng. Kể khi trung bị tịch, đã lâu lắm rồi ta không được ăn một bữa thịnh soạn .
‘Tạ ơn Tướng quân.’ Ta ăn từng miếng nhỏ, sợ phát ra âm thanh không nhã nhặn.
Lục Minh bỗng hỏi: ‘Hôm nay thế ?’
Ta thành thật đáp: ‘Thương binh rất nhiều, nhưng d.ư.ợ.c liệu không đủ dùng. Đặc biệt là Kim Sang Dược (thuốc cầm máu), đã gần cạn sạch rồi.’
Hắn cau mày: ‘Lý Nham lão tặc kia, ngay cả t.h.u.ố.c men cũng khấu trừ.’
Ta do dự một lát, khẽ nói: ‘Tướng quân, nô tỳ… nô tỳ biết một vài thổ phương , có lẽ có dùng để ứng phó khẩn cấp.’
Lục Minh ngước mắt lên: ‘Nói xem.'”
” Rau sam giã nát có cầm máu, rễ Bồ Công Anh nấu nước có tiêu viêm, ra còn có…’
Ta đem những phương t.h.u.ố.c bí truyền học được lão ma ma ở Hầu phủ ngày xưa, lần lượt kể ra.
Lục Minh nghe xong, trong mắt thoáng một tia tán thưởng: ‘Ngày mai lập tức điểm người đi hái.’
Những ngày sau đó, ban ngày ta bận rộn không ngơi nghỉ tại Trại Thương Binh, đến đêm lại phải đến Chủ Trướng, t.h.u.ố.c cho Lục Minh.
Vết thương do tên b.ắ.n của hắn ăn sâu vào da thịt, chỉ cần sơ suất một chút e rằng sẽ bị nhiễm trùng. Do đó, mỗi lần t.h.u.ố.c ta đều đi trên băng mỏng cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ làm chạm đến chỗ đau của hắn.”