Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Chương 3

Tôi bị một hạt cơm làm sặc đến mức trời long đất lở.

Tạ Dữ An hơi nâng mắt nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng đẩy ly về phía tôi.

“Con… con đột nhớ ra còn nhiều việc lắm!”

Tôi buông bát, bật dậy, diễn như minh tinh đoạt giải,

“Con tăng ca! Con ăn xong rồi! Mọi người cứ ăn tiếp!”

xong, tôi mất dạng như vận động viên rút.

Tối đến, vì lúc nãy ăn bỏ dở nên bụng tôi đói cồn cào.

Tôi lắng nghe một lúc, thấy bên im lặng rồi, rón rén mở cửa phòng, lén lút đi bếp như ăn trộm.

Đi ngang phòng tắm thì: “Cạch.”

Cửa mở ra.

Tạ Dữ An bước ra .

Anh mặc bộ ngủ màu xám, cả người lẫn hơi thở đều phảng phất hơi khi tắm.

Trên đầu anh phủ một chiếc khăn, cúi lau mái tóc xoăn tự ẩm ướt.

Vài lọn tóc ướt dính trán, giọt đường quai hàm sắc nét của anh lăn , trượt qua yết hầu nổi bật rồi biến mất cổ áo…

Ực.

Tôi… nuốt bọt không kiểm soát.

Động tác lau tóc của anh khựng , mắt rơi nửa gói bánh quy tôi bóp chặt trong tay.

“Ăn không no?”

Tôi… gật đầu như bị thôi miên.

“Đi tôi.”

Anh quay người đi về hướng phòng khách.

Lẽ ra tôi tránh mặt anh , vậy mà hai chân phản chủ cứ thế đi .

phòng dành cho khách, cảnh tượng anh đứng giữa căn phòng toàn màu hồng công chúa mà tôi bày biện… quả thật hơi kỳ cục.

rồi, phòng do tôi tự tay trang trí, vì cứ nghĩ anh … em gái.

Tạ Dữ An đi tới bên vali, lấy ra một túi lớn rồi đưa cho tôi.

“Trong ăn.”

Tôi cúi đầu nhìn thử thấy toàn snack nhập khẩu, loại tôi từng mình thích.

“C–cảm… cảm ơn.”

Tôi ôm túi bánh, bầu không khí rơi im lặng nghẹn thở.

“Ờ… anh nghỉ ngơi đi, tôi về phòng…”

Tôi vừa định chuồn thì cổ tay đột bị giữ chặt.

Tôi giật mình ngẩng , đối diện mắt ẩn chứa ý cười của anh.

Anh cúi đầu, thân hình cao lớn phủ , khoảng cách lập tức bị rút ngắn.

Tóc ướt của anh gần như chạm trán tôi, mùi hương sạch sẽ khi tắm pha với hơi nóng trên người anh vây lấy tôi.

Anh mở miệng, giọng trầm thấp, mang sự quyến dụ khó diễn tả:

“Giờ làm không?”

“H–hả?”

CPU trong đầu tôi lập tức đơ toàn tập:

“Làm… làm gì cơ?”

mắt Tạ Dữ An liếc môi tôi, rồi thong thả :

“Chẳng chị … gặp nhau rồi thì …”

Anh dừng một nhịp, rồi cúi gần hơn, hơi thở hầu như phả mặt tôi.

“Hôn đầu đến chân… đó sao?”

Tôi. Ngừng. Thở.

Ngay khoảnh khắc đó…

“Giản Hy! Ra giúp dì Bùi làm mấy cái thanh toán trên điện thoại!”

Tiếng tôi vang như tiếng chuông thánh cứu mạng.

cứu luôn trái tim tôi chuẩn bị bật tung như rocket.

Tạ Dữ An thả tay tôi ra, đứng thẳng dậy, khóe môi khẽ cong.

“Đi đi.”

Tôi không dám nhìn anh thêm giây nào, quay đầu bỏ với bước chân mềm nhũn.

Sáng hôm lúc ăn sáng, dì Bùi đột cười hỏi tôi:

“Giản Hy , con có bạn trai chưa?”

“Dạ chưa ạ.”

tôi bỗng chen :

“Thằng Kiều Dương bạn cấp ba của con không đuổi con sao? Tối nay còn hẹn con đi tập ?”

gì vậy! Kiều Dương chỉ nơi khác về, không quen khu vực , nhờ con dẫn đi vài chỗ thôi.”

“Ngày nào hẹn con, vậy còn không thích con à?”

tôi làm cái mặt tôi hiểu hết rồi đấy.

Tôi lười phản bác, vội vã xách túi:

“Con đi làm !”

Lúc đến cửa thay giày, khóe mắt tôi thấy Tạ Dữ An bước ra phòng công chúa hồng, trên tay còn cầm một ly , mắt trầm trầm nhìn tôi.

Buổi tối về nhà, ba tôi với chú dì đi ra hết, chỉ còn Tạ Dữ An ngồi một mình trên sofa.

“Anh… ăn tối chưa? Cần tôi đặt ăn giúp không?”

“Tạm thời không cần, cảm ơn.”

Tôi về phòng thay : áo thể thao, quần thể thao, giày thể thao chuẩn bị đi tập.

Vừa bước đến cửa, giọng lạnh lạnh của anh vang phía :

“Đi tập à?”

“À… rồi.” Tôi gãi đầu.

“Hẹn một người bạn đi .”

Anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ:

lúc tôi muốn đăng ký phòng . Đi cùng được không?”

“…Được chứ.”

Đến phòng , Kiều Dương đã thay xong, khởi động ở khu máy.

ta vừa thấy tôi, chuẩn bị bước tới, thì mắt rơi người Tạ Dữ An đi ngay lưng tôi.

Nụ cười của Kiều Dương hơi cứng :

“Vị …?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Tạ Dữ An đã bước trước nửa bước, tự chắn giữa tôi và Kiều Dương, lịch sự đưa tay ra:

“Chào . Tôi … thanh mai trúc mã của cô ấy, hai đứa thân nhau nhỏ, kim đồng ngọc nữ.”

“Khụ! Khụ khụ khụ!!!”

Tôi suýt sặc khí mà c.h.ế.t tại chỗ.

Anh ta học mấy cái cụm đó ở phim cổ trang nào thế hả trời!?

Tạ Dữ An lập tức quay sang, làm vẻ mặt vô tội:

“Xin lỗi, tôi về, tiếng Trung không giỏi lắm… dùng sai à?”

“Không… không hẳn…”

Tôi vội vàng giới thiệu:

Kiều Dương bạn học cấp ba của tôi. Còn Tạ Dữ An, hàng xóm hồi nhỏ. Anh ấy muốn tìm phòng .”

Kiều Dương nghi ngờ nhìn anh một cái, nhưng vẫn bắt tay rồi ta đi sang một bên khởi động tiếp.

Còn Tạ Dữ An thì đi đến khu để , cởi áo khoác .

Mắt tôi lập tức bị hút lấy như nam châm hút sắt.

Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, lúc tôi thật sự hiểu câu:

“Mặc thì gầy, cởi thì chắc.”

Bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng rộng rãi.

Khác hoàn toàn với khí chất lạnh nhạt lúc mặc hoodie.

Cánh tay rắn chắc, đường cơ bắp trơn tru, bờ vai rộng eo thon, đường cong cơ n.g.ự.c mơ hồ lộ ra…

Hormone đàn ông bùng nổ, khiến bao mắt xung quanh nghiêng tới nhìn.

Mà tôi…

Tôi đứng nhìn như bị trúng bùa mê.

“Giản Hy, chúng ta bộ khởi động trước đã.”

lúc tôi còn nhìn đến ngây người, Kiều Dương đã nhiệt tình kéo tôi về khu máy bộ.

“Để tớ chỉnh tốc độ giúp . thì không được quá nhanh…”

ấy vừa định chạm màn hình thì, một bàn tay đẹp đẽ bỗng đặt nút dừng trước.

“Chị.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương