Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Chương 2

Nhưng tôi thật không để ý đến bà nữa, bởi vì tôi rất tức.

Tôi bực bội nói:

“Mẹ! Con nói lại lần nữa! Con tăng ca, đừng làm phiền con nữa được không? Mẹ tắm thì tắm ngay đi, không đợi con. Còn giặt đồ không đợi con. Đồ đạc của con, con sẽ tự giặt. Mẹ lo phần của mẹ thôi.”

Nghe , mẹ chồng đứng ngoài cửa, phồng má tức giận, không nhúc nhích.

Bà rõ ràng bực.

Nhưng tôi bận tăng ca, thật không rảnh để dỗ bà.

Rầm!

Tôi đóng cửa lại.

Đúng tôi tưởng rằng mình thể yên ổn mà làm việc…

Bên ngoài lại vang tiếng xoẹt xoẹt mở cửa.

Cửa không mở được vì tôi khóa trái.

Tôi bật cười mỉa.

Ngay sau là tiếng gõ cộc cộc cộc dồn dập.

Nụ cười của tôi tắt ngúm…

Lại là bà, giọng gấp gáp:

“Ủa sao mở không ra vậy?”

Bà vừa gõ vừa , vừa vừa gõ, tiếng lớn đến nổ màng nhĩ:

à! Hay là con tắm cho Gia Bảo trước đi. không còn sớm nữa! Tám rưỡi rồi!”

Tôi bị bà làm cho cạn .

Tôi quát lại qua cánh cửa:

“Mẹ! Con xin mẹ ! Đừng làm nữa được không? Chút nữa về sẽ tắm cho Gia Bảo.”

Nhưng mẹ chồng lại không chịu:

“Mẹ hỏi rồi, chín mới về, muộn lắm! Gia Bảo bình thường chín rưỡi là đi ngủ, không thể để nó ngủ trễ vậy được! Nếu con không tắm cho nó bây , dậy không nổi, trễ học làm sao!”

Bà càng nói, tôi càng cáu.

Khó khăn lắm mới tập trung lại được và vài câu của bà là phá hỏng hết.

Tôi mở cửa, cố đè cơn giận:

“Mẹ, mẹ không hiểu con nói sao? Con tăng ca! Tăng ca! Nghe rõ không? Mẹ cứ tiếp tục như vậy, con khỏi đi làm luôn! Mẹ hiểu không? Mẹ cả nhà mình uống gió Tây Bắc sống qua ngày à?!”

Mẹ chồng lập tức đỏ hoe mắt.

Bà định nói

Nhưng tôi không đợi.

Rầm!

Tôi đóng cửa ngay trước mặt bà.

Ngay sau lại là tiếng thút thít rất nhỏ.

Tôi vẫn không phân biệt được là bà khóc hay TV khóc.

Nhưng tôi nói là thật.

nửa năm không nhận được lương.

ty ta là nhà cung ứng cấp dưới của ty tôi.

Nói thật chứ, tôi còn được xem là nửa nóc nhà của ty ta.

Nếu dự án trong tay tôi thất bại, ty của họ chắc chắn không trụ nổi!

Còn nếu tôi bị đuổi việc thì cả nhà chúng tôi đúng thật sẽ còn cách uống gió Tây Bắc.

Tôi cật lực làm được một , chợt nhận ra bên ngoài im phăng phắc.

Ngay cả tiếng TV không còn.

Tôi thở phào một hơi.

vẻ mẹ chồng chịu nghe rồi.

là… chưa được bao lâu…

“Cốc, cốc, cốc.”

Tôi: “……”

Toàn thân tôi bốc hỏa, mức độ khó chịu lập tức full thanh.

Không nhịn nổi nữa, tôi bật dậy mở cửa, hét :

, ! Không thể yên tĩnh một chút à?!”

Nhưng ngoài cửa… chẳng ai.

“Oa… oa…”

Tôi cúi xuống mới thấy là Gia Bảo.

lẽ bị tôi dọa sợ, thằng bé khóc toáng .

Mẹ chồng nghe thấy tiếng khóc liền lao tới, giả vờ hốt hoảng:

“Ôi trời, , con làm thế? Con tức thì tức mẹ đây này. Sao lại trút giận đứa nhỏ?”

Tôi bực, không thèm để ý tới bà, cúi xuống bế lấy Gia Bảo.

Tôi vừa định nói thì Gia Bảo khóc lóc nói trước:

“Mẹ ơi, con tắm tắm! Mau tắm cho con!”

Tôi ngây người.

Gia Bảo vốn là một đứa sợ tắm kinh niên.

Hễ tắm là khóc, bảo tắm là gào.

Hôm nay lại chủ động đòi tôi tắm? Rõ ràng bất thường!

Mẹ chồng lập tức tiếp :

, con tắm cho Gia Bảo trước đi, được không? Con xem này rồi. Muộn nữa thì nó dậy không nổi đâu. Mẹ đợi tắm muộn được, nhưng trẻ con thì không đợi được!”

Tôi vẫn không thèm đáp.

Vì tôi thật mất sạch kiên nhẫn với bà rồi.

Thậm chí nói thêm một câu với bà thôi tôi thấy phiền.

Tôi vuốt mặt Gia Bảo, nhẹ giọng hỏi:

trước con đồng ý với mẹ điều , con còn nhớ không?”

Gia Bảo sụt sịt:

“Dạ nhớ… Con tự chơi, không làm phiền mẹ tăng ca.”

Tôi gật đầu khen, rồi hỏi tiếp:

“Vậy ai bảo con tới gõ cửa?”

Ngay bên cạnh, mặt mẹ chồng tái mét, vội vàng chen :

“Gia Bảo buồn ngủ thôi, đi ngủ nên…”

bà còn chưa dứt, Gia Bảo lắc đầu nguầy nguậy, giọng lí nhí:

“Không bà, không bà. Thật không bà bảo con đi mẹ tắm!”

Tôi biết ngay mà!

Đúng tôi sắp nổ tung thì điện thoại reo .

Là sếp .

Sếp giận dữ hỏi vì sao tôi còn chưa .

Còn chưa đến một tiếng nữa, nếu không gửi cho khách, tôi khỏi đi làm.

Tôi vội nói:

rồi rồi, tầm nửa tiếng nữa là gửi được.”

Tôi chỉnh đốn lại tâm trạng, dỗ Gia Bảo vào phòng khách chơi.

Tôi tức đến mức c.h.ử.i mẹ chồng một trận, nhưng thời gian quá gấp, tôi thật không rảnh.

Tôi liếc bà một sắc như dao, rồi lạnh giọng ném lại:

“Mẹ còn nữa thì mẹ về quê ngay cho con!”

Nói rồi, tôi đóng cửa rầm.

Bên ngoài lập tức vang tiếng khóc nức nở.

Lần này thì tôi chắc chắn không tiếng TV.

Vì bà vừa khóc vừa điện cho để kể khổ.

May mà nửa tiếng sau bà không dám làm phiền tôi nữa.

Tôi rốt cuộc tăng ca .

Ngay chuẩn bị gửi tài liệu thì nhắn tin:

【Tăng ca thế nào rồi?】

Tôi thở phào.

ta biết tôi tăng ca quan trọng thế nào.

Chắc vừa rồi nói cho mẹ chồng hiểu, nên bà mới không dám lại phá.

Nếu dự án này thành , thì với tư cách là doanh nghiệp cung ứng, ty của ta ít nhất đảm bảo được tiền lương cho ta suốt một năm.

Tôi nhắn lại:

【Vừa , còn mỗi bước gửi cho khách.】

: 【Thế thì tốt!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương