Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Chương 6

Nói xong, tôi xách hành lý và dắt Gia về thẳng nhà mẹ đẻ.

Phải nói, nhà mẹ gần đúng là tiện: muốn về thì về, muốn đi thì đi.

Nghe nói đó Diệu Tổ suýt thì đứt luôn.

Mẹ chồng nhất quyết không gọi 120, nói xe cứu thương đến cửa thì xui.

Cuối cùng… chính là cô thư nhỏ kia kịp thời chạy đến đưa anh ta vào bệnh viện.

Tôi đến bệnh viện thăm anh ta.

bước vào phòng, mẹ chồng phồng mang trợn má, kích động quát:

“Đồ chổi khắc chồng! Cô đến làm ?!”

Nhìn Diệu Tổ nằm trên giường truyền dịch, ngủ mê man, tôi thành thật đáp:

“Ngoài ly hôn ra thì còn làm được . Chính các người nói đấy: lập ly, lập , nay ly. hộ khẩu với giấy kết hôn tôi mang đủ cả rồi. Cục dân chính gần , đi chút là .”

Mẹ chồng lập khó chịu, gắt lên:

“Không thấy Diệu Tổ đang truyền dịch à?!”

Tôi nói:

thì Diệu Tổ tạm ngưng đi với tôi cục dân chính trước. Không mất bao lâu đâu.”

Mẹ chồng đến run người.

Bà đi thẳng trước mặt tôi, giơ định tát.

Nhưng khoảnh khắc kế tiếp, bà đứng hình.

Một bàn to lớn xuất hiện sau lưng tôi, nắm chặt lấy cổ bà.

Hai chân bà mềm nhũn, môi run lẩy bẩy, vẻ hung hăng nãy biến mất không còn một chút.

Anh trai tôi hỏi tôi:

“Bà già làm thế?”

Tôi nhún vai, bất đắc dĩ:

“Em cũng chẳng . Chính họ em nay phải ly hôn với con trai bối của họ. Em rồi thì không , còn đòi đ.á.n.h em.”

Anh trai tôi cười, kéo tôi sang bên cạnh.

Anh nâng cổ mẹ chồng lên, còn đặt lên vai bà, lạnh nhạt nói:

à, tôi không chủ động đ.á.n.h phụ nữ. Nhưng nếu dám động vào em gái tôi… Thì phần tự vệ tôi chưa thua bao giờ.”

Mẹ chồng sợ đến mức nói còn không tròn câu.

Vì sau lưng anh trai tôi, là em trai tôi cả người toàn cơ bắp cuồn cuộn.

Tôi lạnh lùng nói:

“Tôi không làm khó các người. Chỉ cần một câu chắc chắn, bao giờ thì ly hôn?”

Mẹ chồng lắp bắp:

“Tr… truyền xong nước. Truyền xong nước thì tôi nó đi với cô…”

Tôi nhìn đống chai truyền lủng lẳng trên đầu giường, bắt đầu mất kiên nhẫn:

“Cái bao lâu ? Hay là vẫn đi cục dân chính trước đi. Thật sự không mất nhiều thời gian đâu.”

Nghe xong, mặt mẹ chồng khó coi.

Đúng lúc , chồng mua bữa sáng về.

Thấy đông người trong phòng, giận quát:

“Các người thật to gan! Thừa lúc tôi không có ở ăn h.i.ế.p phụ nữ trẻ nhỏ! Các người không xấu hổ ?!”

Anh trai và em trai tôi thấy ta liền bước đến bao vây.

Anh trai tôi cười nhạt:

“Ồ? chuyện cả nhà bắt nạt em gái tôi… tính thế nào?”

chồng chặn họng, sắc mặt trắng bệch.

Thật ra ta cũng giống mẹ chồng, ngoài mạnh trong hèn.

Đừng thấy ta nãy đạo mạo , chứ chân còn run hơn cả bà ta.

Tôi nhún vai:

“Tôi không đến gây chuyện. Tôi chỉ có một mục đích, đi cục dân chính, ly hôn.”

chồng nghẹn lời.

Mẹ chồng thì vỡ òa, khóc kêu:

nay! nay ly! Đợi nó truyền xong nước rồi đi liền…”

Tôi chưa bao giờ là người không điều.

Đã nói chờ thì tôi ngồi chờ bên cạnh, cứ từ tốn đợi.

Đợi rồi đợi, tôi lúc mất kiên nhẫn.

Tôi nghiêng người sang hỏi:

ơi, hay là Diệu Tổ đi với tôi đến cục dân chính trước đi. cũng thấy đấy, tôi còn phải đi làm . Ra cục dân chính làm thủ tục chẳng tốn bao nhiêu thời gian đâu.”

Mẹ chồng nghẹn ngào, giọng đầy cầu xin:

“Viên Viên, đừng … Chờ chút , đợi truyền xong thuốc. Không bao lâu đâu…”

Cuối cùng, bình dịch cũng nhỏ giọt xong.

Tôi nói:

“Truyền xong rồi. Giờ có thể đi được chưa?”

Mẹ chồng sụt sịt cầu khẩn:

Diệu Tổ ngủ thêm một lát đi, được không?”

Tôi :

“Được.”

Nhưng kỳ lạ thay tôi đồng ý, bà khóc dữ hơn.

Diệu Tổ anh trai và em trai tôi khiêng lên xe, rồi đưa thẳng đến cục dân chính, đặt xuống xe lăn.

Đến lượt làm thủ tục ly hôn, anh ta vẫn ngủ c.h.ế.t.

Cuối cùng phải nhờ anh trai tôi… tát tỉnh.

Anh ta mở mắt lờ đờ, thấy tôi thì hoảng hốt hỏi:

? ?”

Tôi bình thản:

“Tối qua chúng ta nói rồi , nay đến cục dân chính ly hôn. Giấy tờ tôi sẵn rồi, chỉ còn anh.”

Anh ta trợn tròn mắt, tỉnh sáo:

“Anh không ly!!”

Dĩ nhiên anh ta không muốn ly.

Một cái cây hai ra tiền to tôi trước mặt, đời nào anh ta chịu buông?!

Lúc chồng, mẹ chồng cũng chạy đến, kéo theo cả… cô thư nhỏ.

Cô thư thấy Diệu Tổ liền lao , nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, mắt rưng rưng:

“Anh Diệu Tổ đừng sợ… Ly thì ly. Vẫn còn em .”

mẹ chồng lập lấy khí thế:

“Ly! Ly ! Loại đàn bà thối tha thế không ly thì làm ? Giữ ăn Tết à?”

Tôi lười nghe đám người kỳ quái đó nói.

Tôi đưa bút Diệu Tổ.

Anh ta không muốn .

Nhưng người phía sau đã ấn anh ta xuống, ép luôn.

Anh ta hoàn toàn sụp đổ, ngồi phịch trên xe lăn, không nhúc nhích nổi.

Còn tôi thì… đắm chìm trong sự hạnh phúc của ngày giải thoát.

Chẳng bao lâu, Diệu Tổ sa thải.

Cô thư từng mơ tưởng soái ca kim cương đến rước bây giờ chỉ thấy một thằng đàn nợ nần chồng chất.

Nhà mất.

Xe mất.

Chức phó tổng cũng mất.

Cô ta khỏi cần mơ mộng .

Một gười xui thì kéo theo cả đám cùng xui

ngân hàng thu nhà, mẹ chồng cũ của tôi ung thư vú.

Hệt mấy bộ phim bà thích xem .

Một ngày nọ, bà ta tìm đến tôi.

Nói rằng bà đã sai, mong tôi mở lòng, bỏ qua hết mọi chuyện cũ.

Tôi gật đầu.

Bà vui lắm.

Bà nói bà không thuê nổi người chăm sóc, mong tôi giúp bà.

Tôi : “Không , tiền tôi nhiều lắm.”

nói rằng sau có thể sẽ nằm liệt, phải lo cả ăn uống bài tiết, mong tôi đừng ghét bỏ.

Tôi đáp: “Không vấn đề , tôi khỏe lắm.”

Bà mừng rỡ, nói bà không nhìn lầm người.

Rồi hỏi:

“Khi nào con và Diệu Tổ tái hôn?”

Tôi nhún vai, cười nhạt:

ơi, hay là về rửa mặt đi ngủ đi. Trong mơ thì cái cũng có.”

— Kết thúc —

Tùy chỉnh
Danh sách chương