Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Ở làng chúng tôi, sau khi trưởng thành đều đến chùa Một Chân cầu phúc.

Bất kể nam , nếu đã thân thì mất một chân.

Chị tôi vào đó , nửa đêm sau đã trốn về.

Chị mặt mày kinh hãi, không đã gì, ngay đó liền thắt cổ tự vẫn.

nhưng, lúc tôi tẩm liệm cho chị mới phát hiện ra, chị tôi vốn dĩ không hề thân.

1

phù hộ.”

“Trụ trì minh giám, nhà Triệu chúng tôi đưa con gái nhỏ vào chùa cầu phúc.”

“Con gái nhỏ 18 luôn giữ mình trong sạch, có hôn ước, từng làm chuyện gì đáng xấu hổ.”

Bố tôi vừa , vừa kéo chị tôi quỳ xuống trước mặt hòa thượng mặc áo bào xanh.

Vị hòa thượng có khuôn mặt như trẻ thơ, trên đỉnh có bảy vết sẹo hương.

Dưới lớp áo bào rộng thùng thình chỉ có một bàn chân, toàn bộ thân hình cao gần 2 mét đều dựa vào một cây nạng.

Ông ta cười híp mắt chị tôi, đưa bàn tay đầy vết chai sần ra đỡ chị tôi dậy.

thích những t.ử trinh tiết.”

, ông ta dẫn chị tôi vào chùa.

Cách một bức tường vây màu đỏ cao vút, cây liễu cổ thụ trong sân đung đưa theo gió.

Một đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến, mang theo sấm chớp đùng đoàng.

Dưới ánh chăm chú của đám tăng lữ một chân gầy gò cao lêu nghêu, tôi lén ngước mắt chị mình.

Cánh cổng lớn màu vàng kim dần dần khép lại, bờ vai chị tôi khẽ run .

Đôi chân chị dường như đang run rẩy.

Đột nhiên da tôi đau nhói như bị xé toạc.

Những nhà sư một chân mặc áo bào xanh nhảy lò cò vây lấy tôi, vô số ánh mắt dán chặt vào người tôi.

Bọn có vóc dáng giống hệt trụ trì, bàn chân lộ ra dưới áo bào gầy guộc đến lạ thường.

Một ngón tay thon dài lướt qua má tôi, ngón tay sắc nhọn khiến tôi rùng mình.

“Không được phép nghiêng ngó !”

Mẹ tôi vội vàng dập : “Xin tha tội! Con gái nhỏ không hiểu chuyện!”

Tiếng chuông chói tai từ trong chùa vọng ra, đám tăng lữ không thèm ý đến tôi nữa, nhảy lò cò vào trong cổng.

Mẹ tôi lập tức lao tới tát vào miệng tôi.

lung tung cái gì! Sao mày lại không hiểu chuyện hả!”

Tôi mếu máo với cái miệng sưng vù, bố tôi thì mặt mày sa sầm kéo chúng tôi về nhà.

Theo quy định của làng, chị tôi ở chùa Một Chân cầu phúc suốt ba ngày ba đêm.

Sau khi nhận được sự công nhận của , chị là một t.ử trinh tiết.

được tự do.

2

Về đến nhà, bố tôi châm điếu t.h.u.ố.c lào, chau mày không đang nghĩ gì.

Mẹ tôi vừa giận vừa xót xa tôi: “Duyệt Thư à, nếu lỡ đắc tội với , con không thể rời khỏi ngọn núi này đâu!”

Tôi đau đến nhe răng trợn mắt: “Con có thân đâu, sao lại không rời khỏi núi được chứ?”

Ở làng chúng tôi, sau khi trưởng thành đều đến chùa Một Chân cầu phúc.

Các tăng lữ trong chùa vì giúp dân làng chắn tai ương mà chỉ còn lại một chân.

Mười trước, làng lại có thêm một quy định, không còn là thân trong trắng thì lại một chân cho chùa Một Chân.

Bởi vì thân thuộc tội phạm sắc giới, không thể tha thứ.

Mẹ tôi lo lắng lại lại trong phòng.

“Không Mẫn Huệ .”

“Mẹ ngày đêm trông chừng con bé. Duyệt Thư con xem, con có nó qua lại gần gũi với thằng đàn ông khác không?”

Tôi lắc .

Đúng là không có.

Chị tôi là người trung trinh hiểu chuyện, đám con trai đồng trang lứa trong làng đều rất cẩn trọng.

không ở lại trong núi, hai đều kìm nén t.ì.n.h d.ụ.c và giữ khoảng cách với nhau.

Mẹ tôi ngồi trên giường đất thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn Huệ vẫn còn là xử , qua vài nữa là về được .”

Bố tôi từ đến cuối không tiếng , ông rít thuốc, nhả khói, ánh mắt có chút đờ đẫn.

Chỉ có tôi , mẹ tôi đã nghĩ quá lạc quan .

Bao nhiêu , với tâm tư nhạy bén, tôi đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Rõ ràng tất cả bọn đều giữ khoảng cách.

Thậm chí nam hữu biệt, nấy đều hận không thể cách xa nhau tám trượng.

mà hai , những người vào chùa Một Chân, không một ra bằng cả hai chân.

Rốt cuộc bọn đã thân như .

3

đó, tôi giật mình tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Ngoài cửa sổ mưa đang lất phất, trời còn sáng, rừng cây xung quanh âm u đến rợn người.

Bố mẹ tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Đêm khuya chỉ có tiếng gió rít mưa gào.

Cảm giác bất an như những sợi nấm mốc lan đầy trong lòng tôi.

Bờ vai run rẩy của chị tôi, nắm đ.ấ.m siết chặt, cả khuôn mặt trẻ thơ cười híp mắt của gã trụ trì…

Có lẽ là linh cảm giữa chị em ruột, tôi cứ hoảng hốt không rõ lý do.

Tôi càng nghĩ càng sợ, mặc vội quần áo lao ra khỏi cửa.

Đường núi lầy lội, mưa lớn như muốn xé nát cái nón của tôi.

Trên đỉnh núi trống trải chỉ có duy nhất ngôi chùa Một Chân tường đỏ cổng vàng.

Tia chớp rạch ngang trời, mang theo bóng cây loang lổ, vỡ vụn in tường.

Tôi bóng dáng chị tôi đang đứng ngay góc tường.

“Duyệt Thư… Mau! Mau đưa chị về nhà!”

Giọng chị rất gấp gáp, vừa lôi vừa kéo, bắt tôi xuống núi.

Tôi hơi hoảng hốt: “Chị, đủ ba ngày mà, sao chị lại ra ngoài ?”

Chị tôi không thèm ý đến tôi, chỉ lẩm bẩm không ngừng: “ …”

“Duyệt Thư! Mau đưa chị về nhà! Nhanh !”

Chị vừa , vừa nhảy thẳng lưng tôi, móng tay cắm sâu vào cổ tôi.

Tôi bao giờ nghe chị tôi bằng cái giọng chói gắt như vậy.

“Nhanh ! Chị muốn về nhà!”

Tôi bị chị cấu cho đau điếng, vội rảo bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã xuống đến chân núi.

Về đến nhà, mưa bên ngoài đã tạnh.

Lúc này tôi mới nhận ra, mặt chị tôi đầy vẻ kinh hoàng, đôi mắt xinh đẹp của chị trợn trừng, môi trắng bệch.

Tôi định sang nhà Tây báo cho bố mẹ, nhưng chị tôi đột nhiên giữ tay tôi lại.

Chị hai mắt như muốn nứt ra, vẻ mặt đáng sợ: “Em chị đã gì không?”

****

Chị tôi dùng sức rất mạnh, cổ tay tôi lập tức lằn vết bầm.

“Nghe chị, trời sáng là em chạy ngay xuống núi, tuyệt đối đừng quay về!”

Tôi cố gắng gỡ tay ra, nghi hoặc hỏi: “Chị, chị quên cấm kỵ của làng ta à?”

“Không có sự bảo hộ của chùa Một Chân, xuống núi bị lạc đường đó!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương