Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đọc từ đầu:
____________
7
Về đến làng, tôi chưa kịp nói gì thì chuyện Cảnh Vệ Dân cưới vợ khác ở thành phố đã lan khắp làng, thậm chí sang cả làng bên.
Ngôi nhà gạch mà bố mẹ tôi để lại là một trong những căn xây sớm nhất trong làng.
Ngày bố mẹ tôi qua đời, cả nhà Cảnh Vệ Dân liền dọn vào ở.
Tôi nhờ cô Mập giúp đỡ, cùng nhau dọn sạch đồ đạc nhà họ ra ngoài.
Cô Mập nhanh nhẹn miệng, gọi thêm mấy bà thím, cô bác trong làng cùng vài thanh niên trai tráng đến giúp, chẳng mấy chốc đã dọn sạch trơn.
Tối đó tôi nấu món thịt kho tàu, vừa ăn vừa nhìn căn nhà trống trải mà lòng nhẹ tênh.
Cơn giận đè nén suốt hai kiếp cuối cùng cũng trút ra được.
Trong lúc tôi và con gái đang ăn ngon lành, miệng đầy nước thịt thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp.
Tôi dỗ con gái ngồi yên rồi đi ra mở cửa – không ngờ lại là bố chồng đẩy chiếc xe kéo, trên xe chính là mẹ chồng đang nằm.
Bố chồng chỉ tay vào tôi mắng:
“Mẹ mày đang bệnh mà mày lại nhẫn tâm như vậy, đuổi tụi tao ra khỏi nhà! Mày có học qua đạo làm con, làm cháu không vậy?!”
Tôi không tức mà còn bật cười:
“Bố mẹ tôi giờ đang nằm dưới mồ rồi, tự dưng đâu ra thêm bố mẹ nữa vậy?”
“Căn nhà này là bố mẹ tôi để lại cho tôi. Còn nhà các người, ở bên kia đường. Nhớ đừng đi nhầm!”
Tôi vừa định đóng cửa thì bị bố của Vệ Dân chặn lại.
Đúng lúc đó, cửa nhà cô Mập bên cạnh vang lên, cô đi sang sân nhà tôi, dưới ánh đèn nhìn rõ là bố mẹ của Vệ Dân, liền mở miệng mắng thẳng:
“Cũng già cả rồi mà không biết xấu hổ! Đêm hôm khuya khoắt còn mò đến kiếm ăn trên đầu con dâu góa à?”
Nói rồi cô hô toáng lên:
“Mọi người mau ra xem này! Hai ông bà mặt dày mò tới nhà ăn vạ rồi, ra mà coi này, ối trời ơi!”
Cô Mập vốn nổi tiếng đanh đá, giọng lại to, mới kêu được hai câu mà bố Vệ Dân đã vội đẩy mẹ anh ta đi mất.
Cô Mập vẫn chưa nguôi giận, còn hét theo sau:
“Còn dám mò tới lần nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Trước khi quay về, cô còn không yên tâm dặn thêm:
“Nghe nói vợ mới của Vệ Dân không có tiền cho mẹ chồng chữa bệnh, nên hai ông bà mới bị ép xuất viện về. Nếu họ lại đến tìm cháu, cứ đứng trong sân mà gọi cô!”
Tôi cảm kích tiễn cô Mập về.
Tôi nhìn sang căn nhà đối diện, trong lòng không khỏi chế giễu.
Ngày thường nhà có gì ngon đều là bố mẹ Vệ Dân ăn trước, con cái chỉ được ăn ké một miếng. Họ luôn miệng bảo đó là “quy tắc tổ tiên để lại”.
Vậy mà giờ đây, Vệ Dân mới cưới chưa được bao lâu, họ đã bị đuổi khỏi bệnh viện.
Đáng đời!
Hôm sau, chú Trương đạp xe đến tận làng báo tin.
Chú nói nhà máy đã họp và đưa ra quyết định: Cảnh Vệ Dân bị sa thải, còn tôi thì được chính thức vào làm thay.
Nhà máy còn cân nhắc hoàn cảnh tôi là phụ nữ lại nuôi con nhỏ, nên muốn sắp xếp cho tôi một vị trí đặc biệt.
Tôi thu dọn đồ đạc đơn giản, bế theo cô con gái hơn hai tuổi, ngồi lên giá sau xe đạp của chú Trương.
Gió xuân đầu mùa vẫn còn hơi lạnh táp vào mặt, nhưng lòng tôi thì rạo rực.
Lần này, tôi nhất định phải nắm chặt số phận của mình trong tay.
Ban đầu, lãnh đạo nhà máy muốn sắp tôi vào bộ phận hậu cần, nhưng tôi từ chối.
Tôi biết chỉ vài năm nữa thôi, các xí nghiệp quốc doanh sẽ lần lượt giải thể. Kiếp trước Vệ Dân làm ở bộ phận kinh doanh, nhờ đó ngửi được cơ hội thị trường trước người khác.
Nhà máy giải thể, anh ta lại tận dụng các mối quan hệ và nguồn lực tích lũy để làm ăn phất lên như diều gặp gió.
Nên lần này, tôi chủ động chọn vào bộ phận kinh doanh.
8
Để tạo điều kiện cho tôi, nhà máy phân cho tôi một phòng ký túc xá đơn, đủ chỗ ở cho hai mẹ con.
Tôi cho con gái vào học mẫu giáo trong khu nhà máy, nhà cửa thì nhờ cô Mập trong làng trông giúp, có việc gì thì gọi điện đến nhà máy.
Mỗi sáng thứ hai đưa con đi học, chiều thứ sáu lại đón về.
Tôi làm việc như thể có sức không bao giờ cạn, chỉ mất nửa năm đã vươn lên đứng đầu bảng thành tích kinh doanh của cả nhà máy.
Người khác nói tôi gan lì, dám làm dám nghĩ. Nhưng chỉ tôi mới biết cơ hội này với tôi – một người sống lại từ kiếp trước – quý giá đến nhường nào.
Vài năm sau, nhà máy quốc doanh chuyển đổi cơ cấu.
Tôi chủ động xin thôi việc.
Những năm ấy, tôi tích góp được một khoản, lại vay thêm bạn bè ít tiền, bắt đầu mở một cửa hàng đại lý điện máy.
Ban đầu chỉ là một cửa hàng nhỏ, dần dần mở rộng, cửa hàng ngày một nhiều, nhân sự cũng càng lúc càng đông.
Một ngày nọ khi tôi đang bận trong tiệm, có người đến xin việc. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì suýt nữa không nhận ra.
Người đó… lại chính là Cảnh Vệ Dân.
Kiếp trước, anh ta làm trong bộ phận kinh doanh của nhà máy, dựa vào mối quan hệ và nguồn tài nguyên, vay tiền từ cậu của Hồ Khả, trở thành một trong những người đầu tiên kinh doanh điện máy.
Nhưng đời này, vì bị sa thải, anh ta mất hết cơ hội.