Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Chương 3

“Hừm… cái này… mở thế nào?”

Ta ngơ ngác:

“Cái gì cơ?”

“Yếm.” 

Mặt ta đỏ bừng, nóng đến có thể chiên trứng.

Hai tay ta đưa ra sau lưng, dẫn tay hắn tìm đến dải buộc mảnh như sợi tơ .

Chỉ khẽ kéo một chút.

Sợi dây tuột ra, n.g.ự.c ta thoáng chốc không còn gì che chắn.

Bàn tay hắn vuốt ve hồi lâu, áo ngủ trên người ta bị gỡ ra gần hết, chỉ cần nhìn thoáng cũng đủ thấy làn da ta đỏ bừng đến tận mang tai vì thẹn.

Còn người đang phủ trên ta, áo hắn vẫn chỉnh tề, thẳng thớm như thể không hề bị lay động.

Ta bị làm cho mất cả khí thế, giọng mềm như tơ:

không thể chỉ cởi của mình ta đâu…”

Hắn khựng lại một thoáng.

Rồi ngón tay chậm rãi tháo từng lớp áo của chính mình.

Ánh trăng rơi lên nét thân hình rắn rỏi kia, vai rộng, eo thon, sống lưng gọn mạnh… tất cả vừa thu lại ánh sáng nhàn nhạt, vừa khiến tim ta đập loạn không thôi.

So với  sách xuân cung mà nương đã dúi cho ta xem khi xuất giá, người đàn ông mặt ta… còn khiến ta nuốt nước bọt nhiều hơn.

ngờ được vị thế t.ử này chẳng có chút chuẩn bị nào, đã định… thẳng thắn mà tới như vậy.

Ta giật mình, vội đẩy hắn một cái, giọng :

“Không… không thể như thế được! Ta sẽ… rất đau.”

Hắn nhíu mày, vẻ nghiêm túc mà lạnh nhạt:

“Vậy làm thế nào?”

Câu hỏi khiến ta suýt nghẹn thở.

Một nữ t.ử như ta trả lời nổi này!

không xem sách xuân cung ?”

Hắn thoáng sững lại.

Rồi không nói một lời, từ trên người ta đứng dậy, thân mình trần vạch bóng dưới ánh trăng, lặng lẽ giường đi tới giá sách.

Ta sợ đến đỏ bừng cả tai, lập tức kéo chăn che kín ngực, chỉ dám hé mắt nhìn hắn đang bình thản tìm kiếm thứ gì đó đám thư sách, tựa như đang xử lý một công vụ khó hiểu nào đó, chứ không đang ở động phòng của chính mình.

Chẳng đã qua bao lâu, hắn quay lại bên giường, đặt mấy quyển sách mỏng lên nệm.

“Là… cái này?”

Ta nhìn vừa thoáng thấy tranh trang sách mở ra, mặt ta lập tức nóng đến sắp bốc khói.

… chưa từng xem ?”

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc đến khiến ta càng thêm quẫn bách:

“Bạn tặng. Bình thường… không động tới.”

Nói rồi, thế t.ử điện hạ của ta nam t.ử đầu bảng kinh thành bắt đầu chuyên chú lật từng trang, bộ dạng cẩn thận, trầm ổn như đang nghiên cứu một cuốn binh pháp.

Ta sự khóc.

đời tân hôn mà phu quân lại đi “ôn bài” sách như thế này?!

… cùng xem không?”

Hắn hỏi, giọng rất chân thành.

Ta vội lắc đầu như trống bỏi:

“Không! Ta không học!”

Ta chỉ có thể ôm chăn che mình, đỏ mặt đỏ tai, trơ mắt nhìn hắn điềm nhiên lật hết quyển này đến quyển khác, ánh nến phủ lên gương mặt điềm tĩnh tựa hồ…đang chuẩn bị thi khoa cử chứ chẳng động phòng.

Ta xấu hổ đến chân gần như co lại dưới chăn.

Mặt nóng như sắp bốc hơi.

Hắn lật xong những trang cuối cùng liền đặt sách trở lại chỗ cũ, rồi lên giường.

Ta chỉ ngọn nến giường:

“Tắt… đèn đi.”

Hắn kéo nhẹ tấm chăn ta đang ôm ngực:

“Tắt rồi ta sẽ nhìn không rõ.”

Chưa đợi ta phản bác, eo đã bị hắn giữ , cả người bị áp nệm.

Hắn cúi đầu chạm môi ta.

Ban đầu động tác có chút vụng , khiến ta hơi đau, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại, nụ hôn dần trở nên trầm ổn và tự nhiên hơn, khiến ta bất giác chìm .

Ngay lúc ta sắp bị kéo hơi thở .

Hơi thở của hắn lướt qua cổ ta, rồi chậm rãi trượt nét bờ vai, ấm đến khiến ta khẽ .

Bàn tay kia dường như cũng không chịu đứng yên, đi men từng khoảng da khiến ta càng thêm luống cuống, mỗi điểm chạm đều khiến ta không kìm được mà rẩy.

Có lúc hắn dừng lại,hơi thở nóng hổi phả lên làn da khiến ta không dám nhìn thẳng.

Hắn lại cúi ,đôi môi chạm môi ta một lần nữa so với lúc , càng thêm trầm ổn và nóng bỏng.

Bàn tay lớn vẫn giữ ta, tựa như không buông ra chút nào, mỗi động tác đều như thăm dò, mang vài phần lưu luyến.

Ta c.ắ.n môi, cố gắng đè nén cảm giác xấu hổ đang dâng lên, vẫn lỡ bật ra vài tiếng nho nhỏ vì không chịu nổi.

Hắn vòng tay ôm eo ta, rồi khẽ nâng người ta lên, để ta ngồi lòng hắn.

Ta hoảng hốt, vội bám cánh tay hắn, không kiềm được bật tiếng nấc nhẹ.

Hắn nhìn ta, ánh mắt tối đi mấy phần, giọng khàn thấp:

sách viết… là như vậy.”

Câu nói làm ta chỉ chui luôn đất.

Ta cố giữ bình tĩnh, lắc đầu,giọng vì vừa ngượng vừa hoảng:

“Ta… ta không như thế. Đổi… kiểu khác đi.”

……

Thế … kết quả thực hành lại không được như sách viết.

Hắn hình như… quá vội.

Mọi diễn ra nhanh đến khiến ta còn chưa kịp phản ứng.

Khi tất cả đã kết thúc một cách quá đơn giản, ta ôm chặt chiếc chăn, trùm lên mặt, không dám nói gì.

Ta sợ mình lỡ nói lời nào không đúng, chẳng may lại làm đả kích lòng tự trọng của vị thế t.ử gia ngay tân hôn không hay chút nào.

Hắn cũng không vội vàng chứng tỏ điều gì, ngược lại để ta ngủ một yên ổn, thoải mái.

Sáng hôm sau tỉnh lại, người bên cạnh đã sớm không thấy đâu.

Ta gọi nha hoàn đến chải chuốt cho ta.

Dù gì lát nữa còn đi kính trà với công công, bà bà!

Tuyệt đối không thể đi trễ.

Vợ chồng Vinh Quốc công nhìn qua đều là người hiền hòa dễ gần.

Sau khi ta dâng trà, họ còn tặng ta một xấp ngân phiếu dày cộm.

Tuy ta vốn đã rất nhiều tiền, lúc nhận xấp ngân phiếu , đôi mắt ta vẫn không kìm được mà sáng rực lên.

Nhà mà công công bà bà lại hào sảng như thế chứ!

Ta đúng là hạnh phúc quá rồi.

Chúng ta trò dăm ba câu,

Vinh Quốc công và Vệ Tuần liền thư phòng bàn việc.

Còn mẹ chồng cho lui hết đám hạ nhân, chỉ lưu lại một bên cạnh.

Bà còn bảo ra cửa nhìn quanh một lượt.

Đợi khi xung quanh không còn , phu nhân mới ngoắc tay bảo ta lại gần.

Ta hơi khó hiểu.

Chỉ thấy phu nhân nắm tay ta, hỏi:

“Con và Tuần tối qua đã phòng hoa chúc rồi chứ?”

Ta gật đầu.

Phu nhân và bà mụ liếc nhìn nhau:

“Đứa nhỏ ngoan, nghe giữ phòng nói… qua hai con chẳng có động tĩnh gì cả!”

Ta ấp a ấp úng nửa ngày, không nói   làm thế nào mới có thể nói cho mẹ chồng sự   rằng con trai bà… có khi không được lắm.

Còn chưa kịp mở miệng, phu nhân đã thở dài:

“Con ủy khuất rồi, thân hiểu cả!

“Tuần từ nhỏ đã không cho tỳ nữ lại gần người, đến cả mấy nha đầu trèo giường hắn cũng mặt không đổi sắc mà ném ra ngoài.”

thân vốn tưởng, vốn tưởng nó quen sống quy củ…

đàn ông suy cho cùng vẫn là đàn ông, nhìn thấy mỹ nhân có thể không động lòng chứ.

“Chỉ là… không ngờ… không ngờ lại thành ra thế này.”

Ta hiểu ngay ý phu nhân.

Gặp một người như ta  nhà mà có một trai đang thời huyết khí phương cương, tân hôn lại… không trụ nổi nửa khắc, đến tận nửa mới yên ổn được.

Ta cụp mắt, rồi làm bộ kiên cường:

“Không đâu, thân, phu quân rồi sẽ khá lên ạ.”

Phu nhân gật đầu lia lịa:

thân đây sẽ đi hỏi các vị phu nhân khác xem có gì hay, nhất định để con được hạnh phúc mỹ mãn!”

thân tốt với con.”

……

Sau đó, ngày nào Vệ Tuần cũng sáng sớm ra khỏi cửa, tối mịt mới .

đến phủ lại chui thẳng thư phòng làm việc.

Đến sớm còn chịu quay ngủ chung với ta, muộn ngủ luôn thư phòng.

Ta sự không hiểu hắn cưới vợ để làm gì nữa.

thân ruột của ta chẳng nghe được từ đâu Vệ Tuần “không được”, liền đặc biệt mang sang bao nhiêu thứ bổ dưỡng: lộc nhung, hải mã, hồi xuân thảo toàn những thứ hiếm có quý giá.

Mà còn hoàng nói:

“Bổ nhiều rồi tự nhiên sẽ được thôi con à.”

đúng là tốt chẳng , xấu truyền khắp kinh thành.

Tùy chỉnh
Danh sách chương